Chương 27: Người lương thiện Triệu Bàn (1) - 27.第27章 老实人赵磐

"Đội do thám?" Nhìn Triệu Phàn đột nhiên lên tiếng, thủ lĩnh cũ của bộ lạc Hồ Đỏ hơi bất ngờ, nhưng dù sao cũng là người từng làm thủ lĩnh bộ lạc, dù mới đến nhưng dù có phải mặt dày thì cũng phải tìm hiểu tình hình ở đây cho rõ ràng, hơn nữa, nhìn tên này ngốc nghếch, vừa hay lại dễ dò hỏi tin tức.

"Là đội chịu trách nhiệm trinh sát địa hình và môi trường." Được La Tập cho phép, Triệu Phàn giờ kể lại những chuyện này cũng chẳng kiêng nể gì, tất nhiên, lý do chính là những chuyện này có nói ra cũng chẳng sao, chẳng phải bí mật gì, "Mà trước khi bọn họ quay về là Đội săn bắn-chuyên đi săn."

"Khoan đã! Đội chuyên đi săn?"

Vẫn giữ nụ cười "hiền lành chất phác" trên mặt, Triệu Phàn thầm cười một tiếng, hắn biết, thủ lĩnh bộ lạc Hồ Đỏ này đã cắn câu rồi, nếu đổi lại là tên đầu óc thẳng đuột như La Dũng, chắc chắn sẽ chẳng nghe ra được chi tiết nhỏ này, nhưng kẻ trước mặt hắn rõ ràng không phải.

"Đúng vậy, bọn họ chỉ chịu trách nhiệm đi săn." Giữ nguyên hình tượng "kẻ ngốc thật thà", Triệu Phàn gật đầu nghiêm túc.

"Vậy, vậy..." Đối mặt với câu trả lời này, thủ lĩnh cũ của bộ lạc Hồ Đỏ đột nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn, hoặc nói là kiến thức thường thức của hắn có hơi theo không kịp nhịp độ này.

Theo hiểu biết của hắn, săn bắn và chiến đấu đều do cùng một nhóm người đảm nhiệm, không chỉ những bộ lạc nhỏ như bọn họ mà ngay cả những bộ lạc lớn cũng vậy, còn cách làm của bộ lạc Minh Kính này rõ ràng khiến hắn hơi không hiểu nổi, còn đặc biệt chia ra đội nào là đội chuyên đi săn, tại sao lại phải làm chuyện thừa thãi như vậy?

Nhưng với tư cách là một bộ lạc nhỏ mới bị bộ lạc Minh Kính thôn tính, hình như hắn cũng chẳng có tư cách gì để bàn tán về quyết định của thủ lĩnh bộ lạc này, nên sau một hồi "vậy" rồi "vậy" mãi, hắn cũng chỉ nặn ra được một câu, "Vậy những người chịu trách nhiệm chiến đấu thì sao? Cũng có một đội chuyên trách không?"

"Có chứ." Triệu Phản tỉnh bơ đáp một tiếng, rồi chỉ tay về phía La Dũng đang ngồi cách xa mài hai chiếc rìu đá của mình, "Đó, đội chịu trách nhiệm chiến đấu chuyên trách của bộ lạc chúng ta chính là họ, Chiến binh sói."

Lúc này, mặt nạ sói trên mặt La Dũng vẫn còn đeo, dù đã biết đối phương là người nhưng vẫn không có thành viên nào của bộ lạc Hồ Đỏ dám lại gần hắn, thậm chí từng người, từng người còn cố ý tránh xa La Dũng, cứ như thể chỉ cần lại gần một chút thôi là sẽ gặp nguy hiểm vậy.

So ra thì tên thủ lĩnh của bộ lạc Hồ đỏ này tuy cũng lộ rõ vẻ e ngại trên mặt, nhưng cả người lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Sự bình tĩnh của hắn bắt nguồn từ trí tuệ của hắn, tính theo chuẩn thì Trí tuệ ba sao đã được coi là người thông minh rồi. Là một người thông minh, hắn hiểu rõ rằng, khi đã gia nhập bộ lạc này, thì với tư cách là nguồn nhân lực quý giá của thời đại này, thông thường đối phương không có lý do gì để làm hại hắn, ẩn chứa chút ý tứ có phần coi thường trong đó.

"Chiến binh sói ư? Cái thứ trên mặt bọn chúng là gì?"

"Ồ, đó là Mặt nạ sói."

"Mặt nạ sói?"

"Mặt nạ sói là vật chứng nhận cho Chiến binh của bộ lạc Minh Kính chúng ta. Chỉ những Dũng sĩ có thể đối mặt với Bầy sói, và giết chết Sói đầu đàn mới có tư cách trở thành Chiến binh của bộ lạc chúng ta."

Lúc nói lời này, giọng điệu của Triệu Phagn vô cùng nghiêm túc, nhưng lại khiến người nghe sửng sốt ngay tại chỗ, sau đó cả người đều kinh hãi, "Đối mặt với Bầy sói, giết chết Sói đầu đàn? Ngươi đùa với ta sao?"

"Đùa à? Không có đâu."

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc, tỏa ra vẻ "người thật thà" của đối phương, lúc này hắn hoàn toàn không thể cười nổi, lại để cho Chiến binh trong bộ lạc của mình đi khiêu chiến Bầy sói ư?! Còn phải giết chết Sói đầu đàn mới có tư cách trở thành Chiến binh ư?! Rốt cuộc là hắn điên rồi hay bộ lạc này điên rồi?!

Nhưng đúng lúc hắn đang nghĩ như vậy, Triệu Phàn với vẻ mặt của một người thật thà lại cười hề hề đâm cho hắn một nhát nữa, "Bộ lạc các ngươi không phải như vậy sao? Ta còn tưởng rằng mọi bộ lạc đều như vậy chứ."

Cơ mặt hắn co giật không tự chủ, điều này thực sự khiến hắn phun ra một ngụm máu già, thần đặc biệt ưu ái mỗi bộ lạc đều như vậy, Bầy sói chính là một trong những loài dã thú đáng sợ nhất thời đại này, gần như có thể coi là một loại tai họa, ngay cả một số bộ lạc lớn, khi gặp Bầy sói đều phải tránh xa ba thước, còn những bộ lạc như Hồ đỏ của bọn hắn, thủ lĩnh như hắn ngoài việc quản lý bộ lạc của mình thì ngày nào cũng cầu nguyện, cầu nguyện ngàn vạn lần đừng để hắn gặp phải Bầy sói, nếu không thì bộ lạc Hồ đỏ của bọn hắn diệt vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Triệu Phàn với khuôn mặt của một người thật thà đã đâm sâu vào lòng tự trọng của hắn, chẳng lẽ khoảng cách thực lực giữa các bộ lạc thực sự lớn đến mức này sao? Không đúng, không đúng! Chắc chắn là bộ lạc Minh Kính này không bình thường rồi!

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, khi biết được Đội do thám đã bình an trở về doanh trại, La Tập vô cùng coi trọng việc vẽ bản đồ đã tìm đến La Tấn đầu tiên.

Lúc này, La Tấn vừa mới trở về doanh trại của bộ lạc, cả người mệt mỏi, vừa lạnh vừa khát, hắn đang uống nước nóng trong bát một cách ngon lành, thấy La Tập đến, hắn vội vàng đặt chiếc bát gỗ trong tay xuống, "Tộc trưởng..."

- Hôm nay ngươi vất vả rồi. - La Tập giơ tay ra hiệu hắn đừng quá câu nệ, rồi tiện mồm hỏi - Kết quả ra sao?

La Tấn nghe thế, vẻ mặt đắng chát, hắn tìm một khoảng đất trống trải rồi trải tấm da thú làm bản đồ ra.

- Thời gian có hạn, chỉ dò xét được một vùng nhỏ như vậy, nếu đi xa hơn, e là trước khi trời tối không về kịp.

La Tấn thấy tiến độ nhiệm vụ của mình chẳng đâu vào đâu, dẫu đã khám phá được một vùng, nhưng nơi ấy chỉ toàn là cây cối to lớn hoặc đất tuyết, chẳng có gì đáng giá, việc vẽ bản đồ cũng chẳng có mấy tiến triển, hắn thấy hổ thẹn không dám báo cáo với thủ lĩnh bộ lạc.

La Tập thấy La Tấn cúi đầu ủ rũ, La Tập không để ý vẫy tay:

- Không sao, ngươi đã quyết định đúng, là ta bảo ngươi trước khi trời tối phải quay về, đừng vội, việc vẽ bản đồ có thể từ từ mà làm.

Rõ ràng, La Tập đã dự liệu trước tình hình này, nguyên nhân rất đơn giản, mọi điều kiện thời đại này quá kém, muốn vẽ ra một bản đồ không phải chuyện dễ.

Đi xa không được, chỉ dựa vào đôi chân, dù chẳng gặp sự cố nào, trong một ngày, vừa phải vẽ bản đồ, vừa phải quan sát địa hình và môi trường, dù có đi gấp cũng chẳng đi được bao xa.

Còn muốn đội trinh sát đi làm nhiệm vụ ngoài trời lâu dài, trước hết phải giải quyết vấn đề lương thực và nước uống, hơn nữa, thời đại này, sau khi trời tối, ngoài kia đều là thú dữ, ba người cắm trại ngoài trời rõ ràng là chuyện cực kỳ nguy hiểm.

Nói một cách đơn giản, đội trinh sát của bộ lạc họ hiện tại chưa đủ điều kiện và năng lực để đi làm nhiệm vụ do thám ngoài trời trong thời gian dài.

- Từ ngày mai, đổi hướng đi trinh sát. - Nói rồi, La Tập dùng ngón tay chỉ vào tấm bản đồ còn khá sơ sài - Trước tiên tìm hiểu rõ địa hình quanh bộ lạc chúng ta rồi hãy tính tiếp, còn khu vực xa hơn, để sau hẵng nói.

Nói xong, La Tập lại động viên La Tấn vài câu, may là La Tấn cũng không phải kẻ thích, qua một ngày, hắn càng hiểu rõ sự gian nan của nhiệm vụ này, nhưng cảm nhận được áp lực đè nặng, hắn không những không chùn bước, ngược lại còn nhen nhóm ý chí chiến đấu!

(Hết chương)