Chương 97: Lựa Chọn Hòa Giải (3)

"Thiên tài sao?" Từ Thủ Dực lẩm bẩm tự nhủ.

"Được rồi, ngươi lui xuống trước đi!"

"Vâng." Hứa quản gia cung kính rút lui.

"Ngô Khải Minh…" Từ Thủ Dực nhìn theo bóng xe ngựa Ngô gia biến mất ở đầu phố, lẩm bẩm tự nhủ: "Ta muốn tin ngươi, nhưng ta có thể tin tưởng Ngô Uyên sao?"

"Thật xin lỗi, lần này, là ta nuốt lời, ta vẫn không dám cược lên nó!"

Tổ trạch Ngô gia.

"Ngô Uyên, ba vạn lượng bạc này, là Từ tướng quân tặng cho con." Ngô Khải Minh đưa cho Ngô Uyên một xấp ngân phiếu.

Hai canh giờ qua, Ngô Uyên vẫn luôn chờ ở tổ trạch.

"Tộc trưởng, đây là thành ý của hắn, người cứ nhận lấy, coi như Từ thị bồi thường cho gia tộc." Ngô Uyên nói.

"Nhưng mà, đây là…" Ngô Khải Minh còn muốn nói gì đó.

"Tộc trưởng, con đã nói rồi, cứ nhận lấy đi." Ngô Uyên lắc đầu, thái độ kiên quyết.

Ngô Khải Minh thở dài một tiếng: "Ngô Uyên, đừng trách ta."

Tộc trưởng, con không trách người, con chỉ trách bản thân thực lực không đủ… Ngô Uyên lắc đầu: "Nếu như hiện tại con có thực lực của cao thủ đỉnh phong, cần gì phải phiền não như vậy?"

Ngô Khải Minh há miệng, nhưng lại không biết nói gì hơn.

"Được rồi, tộc trưởng, người về nghỉ ngơi trước đi, vết thương của người chưa lành, đừng làm việc quá sức, con về nhà trước." Nói xong, Ngô Uyên bước ra ngoài, khuất dần trong màn mưa nhạt nhòa.

Ngô Khải Minh thở dài, không nói gì thêm.

Đêm xuống.

Mưa phùn vẫn rơi li ti trên đường phố Ly thành, trăng bị mây đen che khuất, không một tia sáng lọt xuống, bốn bề chìm trong bóng tối mịt mù.

Trong một con hẻm tối tăm cách Ngô gia không xa.

"Hô! Hô!"

Ba bóng đen lặng lẽ xuất hiện, di chuyển với tốc độ nhanh như gió, hướng về phía Ngô gia.

"Bộp! Bộp!"

Một đội tuần tra gồm mười tên lính vệ, tay cầm đuốc, đang lần lượt đi qua con đường chính.

Ngoài thành, lục phỉ thủy tặc hoành hành, muốn bảo vệ an toàn thì các thôn trang phải tự lực cánh sinh.

Nhưng trong thành, binh lính vệ thành vẫn làm việc khá tận tâm.

Tuy nhiên…

Ba bóng đen kia, mặc trên người bộ "Dạ hành phục" đặc chế, có thể dễ dàng ẩn mình trong bóng tối, lại di chuyển không một tiếng động.

Cộng thêm sự che chở của mưa đêm!

Khiến cho bọn hắn dễ dàng tránh được đội tuần tra.

Ba người tiếp tục tiến về phía trước, giọt mưa rơi trên bộ quần áo đen kín mít, sau đó lăn dài xuống mặt đất.

Cuối cùng, ba người cũng đến được đầu ngõ nhà Ngô Uyên.

"Mục tiêu!" Bóng người cao gầy đi đầu giơ hai tay lên, dùng thủ ngữ ra hiệu: "Chính là nhà thứ ba mươi sáu tính từ đầu ngõ vào, phòng ở hướng tây."

"Thực lực của mục tiêu chỉ là Võ Sư!"

"Nhưng mà, có khả năng sẽ có cao thủ Hoành Vân Tông bảo vệ, một khi gặp phải khó khăn, ưu tiên rút lui!"

Thủ ngữ của bóng người cao gầy liên tục biến đổi: "Chúng ta chỉ là đợt thứ nhất, nhiệm vụ chủ yếu là ám sát và thăm dò."

"Nhớ kỹ, nếu có thể, cố gắng không giết người vô tội."

"Hiểu rồi." Hai bóng người kia nhẹ giọng đáp lại, thanh âm như tiếng mưa rơi xuống đất.

Cả ba người đều được huấn luyện đặc biệt, thông thường sử dụng thủ ngữ để trao đổi, thậm chí có thể mô phỏng tiếng chim kêu, tiếng mưa rơi, tiếng gió... để truyền đạt thông tin.

Là những sát thủ chuyên nghiệp!

"Đi!"

Bóng người cao gầy đi đầu phất tay, dẫn đầu bước vào con ngõ nhỏ, hai người phía sau theo sát nối gót.

Ba người giữ khoảng cách sáu bước, di chuyển theo hình chữ nhất, vẫn lặng lẽ không một tiếng động.

Mặc dù trong đêm tối mịt mù!

Nhưng với thực lực của bọn hắn, vẫn có thể nhìn rõ mọi vật trong phạm vi hai mươi mét, đồng thời có thể phán đoán phương hướng dựa vào "Thanh âm".

Trên nóc một ngôi nhà trong ngõ nhà Ngô Uyên.

Ngô Uyên đang ngồi thiền định!

Mưa rơi làm ướt quần áo, nhưng xung quanh người hắn lại phảng phất có một tầng sương mù bao phủ, cả người không hề phát ra một tiếng động nào, hoàn toàn hòa mình vào hoàn cảnh xung quanh.

Từ khi thể chất tăng nhanh đến giới hạn hiện tại, muốn tiếp tục tiến bộ phải lấy "Dưỡng" làm chủ, Ngô Uyên không còn cuồng luyện sức mạnh như trước.

Mỗi ngày.

Ngoài việc duy trì trạng thái cơ thể hoàn mỹ và luyện tập thường lệ, hắn dành hầu hết thời gian để nghiền ngẫm võ kỹ!

"Cơ bản nhất của võ học, chính là nắm vững lực lượng của bản thân, phải tập trung tinh thần! Lực cực, là sau khi cơ bắp và xương cốt toàn thân hợp nhất, bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ! Cương nhu, là cảnh giới cao nhất của nhân thể, có thể tùy tâm sở dục khống chế cơ thể!" Ngô Uyên lặng lẽ suy nghĩ: "Cương nhu viên mãn, chính là giới hạn của cơ thể con người."

"Trừ phi tinh thần lực đạt đến trình độ khó tin, có thể cảm nhận được từng giọt máu, từng thớ thịt, dung hợp lực lượng đến một tầng cao hơn, nếu không, rất khó có thể vượt qua được giới hạn này."

"Sức người có hạn, nhưng thiên địa vô cùng!"

Ngô Uyên nhắm mắt lại, cảm nhận từng giọt mưa rơi xuống, cảm nhận dòng nước chảy trên mái ngói, lắng nghe tiếng mưa va chạm với mặt đất... cảm nhận bóng tối vô biên!