Chương 90: Lời Mời (5)

"Từ Thủ Dực, quả nhiên là muốn hại chết ta!" Trương Đạt cầm xấp ngân phiếu trên bàn lên, trong lòng đau như cắt.

Nhưng hắn hiểu rõ, bản thân đã không còn lựa chọn nào khác. Quan sát thêm một thời gian nữa? E là sẽ phải trả giá đắt hơn.

Bây giờ hòa giải, chính là lựa chọn tốt nhất!

Ngô thị tổ trạch, sâu trong chính sảnh.

"Ha ha, tốt! Tốt lắm!"

Nhiều ngày trôi qua, vết thương trên người Ngô Khải Minh đã lành nhiều, có thể tự do đi lại. Vừa nhận được tin tức của Ngô Uyên, ông liền vô cùng kích động, vội vàng triệu tập các vị trưởng bối trong tộc, long trọng thông báo tin vui này.

"Ta biết Uyên nhi tiến bộ thần tốc, nhưng cũng chỉ dám nghĩ sang năm con mới có thể vào Vân Vũ Điện, tương lai được tông môn trọng dụng."

Ngô Khải Minh khó giấu nổi vẻ mặt vui mừng, xúc động nói:

"Nào ngờ, nhanh như vậy đã được tông môn đặc cách chiêu mộ!"

"Kỳ thật, muốn nói đặc cách, lấy thực lực của con hiện tại cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, chủ yếu là do Cao Vũ tiền bối coi trọng."

Ngô Uyên khiêm tốn đáp lời.

Đây là lý do thoái thác hắn đã sớm nghĩ ra. Mặc dù không sợ bị ám sát hay bắt cóc, nhưng Ngô Uyên không muốn gây thêm phiền phức, chỉ cần làm theo phân phó của Cao Vũ, tận lực che giấu thiên phú của bản thân.

Đặc cách chiêu mộ cũng có phân chia đẳng cấp. Có người chỉ là miễn cưỡng đủ tư cách, có người lại là thiên tài hiếm có, thiên phú kinh người!

"Ha ha, đó là hộ pháp tông môn, địa vị cao biết nhường nào? Có thể lọt vào mắt xanh của ngài ấy, đã đủ chứng minh tất cả!"

Ngô Lục gia càng thêm phấn khích, nâng chén rượu, lớn tiếng nói:

"Cho dù chỉ là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn đặc cách, cũng đã vượt xa đám đệ tử Vân Vũ Điện rất nhiều rồi."

"Đúng vậy!"

Ngô Đông Diệu, dung mạo nho nhã, cười nói:

"Lần trước Ly thành chúng ta có đệ tử được đặc cách, đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước!"

Đặc cách chiêu mộ, ở Hoành Vân Tông là chuyện hiếm thấy. Bình quân mỗi năm chỉ có hai ba đệ tử được đặc cách, tính ra các quận, phải hai ba mươi năm mới có một lần.

"Ca, ca thật lợi hại!"

Muội muội Ngô Dực Quân ngồi bên cạnh bàn ăn, hưng phấn giơ cao chiếc đùi gà:

"Nhưng mà, đùi gà này, ăn còn ngon hơn!"

"Ha ha ha!"

Các vị trưởng bối Ngô thị trong đại sảnh đều phá lên cười.

Vạn Cầm ngồi bên cạnh, vốn ít nói, lúc này cũng nở nụ cười hiền hậu. Mặc dù đối mặt với các bậc trưởng bối trong tộc, bà cũng không hề e dè, trong lòng tràn đầy tự hào.

Tất cả đều là nhờ có một đứa con trai ưu tú!

"Phu quân, chàng thấy không? Uyên nhi nó thật sự đã trưởng thành rồi."

Vạn Cầm nhìn Ngô Uyên đang vui vẻ trò chuyện với Ngô Khải Minh, Ngô Long, trong lòng thầm nhủ.

Bao năm vất vả nuôi nấng, cuối cùng cũng đến ngày hái quả ngọt.

"Mẫu thân rất vui, các vị trưởng bối cũng rất vui mừng."

Trong lòng Ngô Uyên dâng lên một tia ấm áp, khóe môi cũng nở nụ cười.

Từ khi hoàn toàn tỉnh táo, kế thừa ký ức của nguyên chủ, theo thời gian trôi qua, Ngô Uyên càng dung nhập vào thế giới này hơn, hòa nhập vào gia đình này, hòa nhập vào thân phận này.

Hắn tu luyện, là vì có khát vọng!

"Hy vọng, có thể khiến người thân, tộc nhân mãi mãi tươi cười rạng rỡ như hôm nay."

Ngô Uyên thầm nghĩ.

Đột nhiên.

"Tộc trưởng."

Quản gia Phương bá bước vào, vội vàng nói:

"Viện trưởng Trương của võ viện quận tông đến!"

Trong đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Ngô Đông Diệu, Ngô Long, Ngô Lục gia đều nhìn về phía Ngô Khải Minh.

Viện trưởng võ viện?

"Tộc trưởng, chúng ta tránh mặt một chút."

Ngô Lục gia chủ động lên tiếng. Đối với Ngô thị mà nói, viện trưởng võ viện là nhân vật tai to mặt lớn.

"Không cần, mọi người cứ tiếp tục dùng bữa."

Ngô Khải Minh lắc đầu, nói:

"Phương bá, mời viện trưởng Trương đến thư phòng, Uyên nhi, con cùng ta đi gặp viện trưởng một lát."

"Vâng."

Ngô Uyên đứng dậy.

Trong thư phòng, Ngô Uyên và Ngô Khải Minh nhanh chóng gặp được Trương Đạt. Hai bên sau khi khách sáo một phen liền an tọa.

"Trương viện trưởng, không biết ngài đột nhiên đến thăm, có chuyện gì quan trọng?"

Ngô Khải Minh mỉm cười hỏi.

"Ha ha, Ngô tộc trưởng khách sáo rồi. Ngô Uyên là đệ tử võ viện, thiên phú xuất chúng, được Cao hộ pháp nhìn trúng, đây là chuyện đáng mừng."

Trương Đạt cười ha hả, nói:

"Ta là viện trưởng, tự nhiên phải đến chúc mừng một phen."

"Nếu không có viện trưởng chỉ dạy tận tình, Uyên nhi sao có thể được Cao hộ pháp để mắt tới?"

Ngô Khải Minh cười nói.

Mí mắt Trương Đạt giật giật. Trong lời nói của Ngô Khải Minh rõ ràng là đang trách ông ta!

"Chuyện lần trước, là ta suy nghĩ không chu toàn."

Trương Đạt thở dài nói:

"Chỉ nghĩ đến vinh dự của Ly thành, lại không nghĩ đến đại cục tông môn, càng đánh giá sai thiên phú võ đạo của Ngô Uyên."

"Tuy nhiên, Ngô Uyên được đặc cách chiêu mộ, cũng là chuyện vui của võ viện quận tông, là vinh dự của võ viện chúng ta."