Chương 49: Bộc phát

Tuy chỉ là một chùy tùy ý, nhưng uy thế lại vô cùng kinh người.

Vút! Vút!

Hai thanh phi đao như tia chớp lóe lên, từ tay Ngô Uyên bắn thẳng về phía tên áo thú. Tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải kinh hãi.

"Hừ! Vỏn vẹn chút tài mọn!"

Tên áo thú cao gầy song chùy vũ động, vẽ nên một vòng tròn trên không trung, đồng thời đánh trúng hai thanh phi đao.

"Choang! Choang!"

Hai thanh phi đao ẩn chứa cự lực vạn cân trong nháy mắt bị ngăn cản, bay lệch sang hai bên. Một thanh phi đao găm sâu vào một thân cây lớn, khiến nó ầm ầm gãy đổ, thanh còn lại bắn vào bức tường, tạo ra một lỗ hổng lớn, bụi đất bay mù mịt.

Mà tốc độ của tên áo thú cao gầy cũng vì thế mà chậm lại.

Lợi dụng thời cơ này, Ngô Uyên lăn người, giảm bớt lực đạo, sau đó nhanh như cắt, chụp lấy thanh Khai Sơn Đao bị đánh bay của Dương Long!

Hắn bật dậy, tay cầm đao, đứng vững vàng đối mặt với tên áo thú cao gầy.

"Ngươi cho rằng đổi một món binh khí là có thể đánh bại ta?" Tên áo thú cao gầy tay nắm song chùy, thong dong bước tới, lạnh lùng nói: "Binh khí, chỉ là vật ngoài thân, hơn nữa, muốn thuần thục sử dụng một món binh khí, nhất định phải bỏ ra rất nhiều thời gian khổ luyện."

"Đây là đao của sư đệ ta, ngươi mới nhặt được, có thể làm được gì?" Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Ngô Uyên.

Trong lúc giao chiến, sử dụng ngôn ngữ để công kích ý chí của đối phương, khiến đối phương dao động, là một trong những thủ đoạn thường được các cao thủ sử dụng.

Chiến đấu, chưa bao giờ chỉ là so đấu về sức mạnh và chiêu thức.

Ý chí chiến đấu cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng trong thắng bại của một trận chiến.

"Không ngờ, tại nơi Ly thành nhỏ bé này, lại gặp được một cao thủ nhất lưu." Giọng nói khàn khàn của Ngô Uyên truyền ra từ dưới lớp mặt nạ đồng xanh, ánh mắt lóe lên chiến ý dâng trào: "Ngươi, xứng đáng để ta sử dụng binh khí chân chính, càng xứng đáng để ta dốc toàn lực!"

Rắc rắc rắc...

Từng đợt tiếng xương cốt ma sát vang lên từ người Ngô Uyên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của tên áo thú cao gầy, thân hình Ngô Uyên từ chưa đầy một mét bảy, trong nháy mắt đã cao lên đến một mét tám!

"Dịch Cốt?" Tên áo thú cao gầy có chút khó tin: "Vừa rồi ngươi chiến đấu với ta, là đang ở trạng thái Dịch Cốt?"

Dịch Cốt, tên áo thú cao gầy cũng không xa lạ gì.

Giống như hắn, thân là cao thủ nhất lưu, cho dù chưa đạt đến cảnh giới nội thị, nhưng trình độ khống chế thân thể đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, cũng có thể sử dụng Dịch Cốt, chỉ là không khoa trương như Ngô Uyên.

Nhưng thông thường, trạng thái cơ thể bình thường mới là thích hợp nhất để chiến đấu.

Trong trạng thái Dịch Cốt, thực lực của võ giả sẽ bị suy giảm rất nhiều.

Phải biết rằng, lúc nãy Ngô Uyên đã rất mạnh, bây giờ khôi phục lại chiều cao khung xương bình thường, thực lực chắc chắn còn kinh khủng hơn.

"Dịch Cốt thì đã sao?" Tên áo thú cao gầy cười lạnh: "Lực lượng tăng cường cũng có hạn! Hôm nay, ngươi chắc chắn phải chết!"

Ánh mắt hắn lạnh như băng, sát ý ngập trời: "Tuy nhiên, gặp được một đối thủ như ngươi, cũng là một cơ duyên, để thể hiện sự tôn trọng đối với ngươi, ta cũng sẽ dốc toàn lực để giết ngươi."

Hắn không dám khinh thường Ngô Uyên nữa.

Tiếng nói vừa dứt.

Oanh! Ầm!

Tên áo thú cao gầy vung đại chùy, không khí như bị xé rách, phát ra tiếng xé gió chói tai, trong chớp mắt đã đánh tới trước mặt Ngô Uyên.

Tốc độ nhanh hơn! Uy lực của đại chùy cũng mạnh hơn rất nhiều!

Hơn nữa, chùy pháp của hắn cũng đã thay đổi.

Nếu như chùy pháp lúc trước là đại khai đại hợp, mỗi một chùy đều dồn hết toàn lực, vậy thì lúc này lại giống như nước lũ cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt.

"Thương, chỉ là binh khí ta dùng để đối phó với nhiều người, sở trường của ta, là đao pháp!"

Ngô Uyên tập trung cao độ, nhìn chằm chằm vào đại chùy đang ập tới.

Chiến ý của hắn cũng dâng cao, máu nóng trong người như sôi trào.

Kiếp trước ở Liên Bang nhân loại, Ngô Uyên đã từng gặp qua không ít võ đạo tông sư, thực lực của bọn họ so với tên áo thú cao gầy này chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí có người còn đáng sợ hơn.

Nhưng Ngô Uyên chưa bao giờ trải qua một trận chiến sinh tử như vậy, hắn chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn, tinh thần phấn chấn, đạt đến một cảnh giới chưa từng có.

Giữa ranh giới sinh tử, có sự sợ hãi tột cùng.

Nhưng cũng chính giữa ranh giới sinh tử, tiềm năng sinh mệnh mới có thể được bộc phát một cách mạnh mẽ nhất, đây là điều mà bất cứ phương pháp huấn luyện hay luận võ nào cũng không thể sánh bằng.

"Lực Cực Tam Trọng, giết!"

Cơ bắp, gân cốt, da thịt, xương cốt trên toàn thân Ngô Uyên đồng thời chấn động, giống như hòa làm một thể, trở thành một chỉnh thể hoàn mỹ.

Lấy cột sống làm trung tâm, từ tứ chi bách hài, lực lượng cuồn cuộn không ngừng được sinh ra, truyền đến hai tay, hai chân.