Chương 183: Ngô sư huynh (2)

Người ra vào tửu lâu phần lớn là đệ tử võ viện. Đệ tử võ viện cao cấp, đa phần xuất thân giàu có.

Võ là nghề tiêu tốn nhiều tiền của. Không có tài lực, rất khó nuôi dưỡng một võ giả từ lúc mới bước chân vào con đường tu luyện cho đến khi trưởng thành.

Như nguyên chủ Ngô Uyên, nhìn như nghèo khó, nhưng so với chín phần dân chúng bình thường đã là tốt hơn rất nhiều.

Cũng bởi vậy, trừ phi thiên phú kinh người, nếu xuất thân nghèo hèn, rất khó có thể nổi bật.

"Lạc công tử!" Một tiểu nhị nhiệt tình ra nghênh đón, liếc mắt một cái đã nhận ra Lạc Hà. Hiển nhiên, với thân phận thiếu chủ đại gia tộc, Lạc Hà là khách quen ở đây.

"Hôm nay bằng hữu tốt của ta đến, chuẩn bị Thiên Tự Nhã Gian, đem toàn bộ món ngon nhất của các ngươi dâng lên." Lạc Hà hào phóng nói, "Không cần xem giá."

"Vâng, th mời Lạc công tử." Quản sự đứng từ xa vội vàng tiến lên nghênh đón, ánh mắt không khỏi lướt qua Ngô Uyên – người mà Lạc Hà gọi là bằng hữu tốt.

Không mặc võ phục, ăn vận bình thường.

Nhưng lão lại nhìn ra Ngô Uyên không phải người thường. Không giống thiếu niên bình thường, mà giống như người chấp chưởng đại quyền, mang theo khí chất trầm ổn hơn người.

"A Hà, không cần phô trương như vậy." Ngô Uyên mỉm cười.

"Uyên ca yên tâm, cùng lắm chỉ tốn mười mấy lượng bạc." Lạc Hà cười nói, "Đối với ngươi và ta, chẳng đáng là bao."

"A Hà, lên lầu trước đã." Vũ Thắng trầm giọng nói.

Mọi người lên lầu ba, tiến vào Thiên Tự Nhã Gian. Gian phòng rộng rãi, thoáng đãng, tầm nhìn rất tốt. Nhìn qua cửa sổ, vừa vặn có thể thấy một hồ nước trong xanh cách đó không xa.

Mùa sen nở rộ, gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương thơm dìu dịu, dễ chịu vô cùng.

Món ngon lần lượt được dâng lên, thị nữ rót đầy rượu ngon.

"Uyên ca, nếm thử rượu ngon nơi này. Rượu được ủ rất công phu, nghe nói từng khiến một vị tông sư cao thủ say mèm." Lạc Hà vừa nói, vừa rót rượu cho Ngô Uyên.

Ngô Uyên khẽ đưa tay ngăn lại.

"Lạc Hà, rượu ta không uống." Ngô Uyên lắc đầu, "Chúng ta đang trong giai đoạn tu luyện mấu chốt, không dính tới tửu sắc là điều cơ bản nhất."

Rượu là độc dược xuyên ruột, sắc là dao cạo xương.

Đối với người trưởng thành đã vậy, đối với thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, nguy hại càng lớn hơn.

Với tố chất thân thể hiện tại, uống chút rượu, Ngô Uyên cũng không bị ảnh hưởng gì. Nhưng hắn biết rõ, rượu ở thế giới này mạnh hơn kiếp trước rất nhiều. Với tố chất thân thể của Lạc Hà, Vũ Thắng, sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Nhìn như uống một bữa chẳng sao, nhưng khi tai họa ập tới, tất cả đều là do tích tiểu thành đại.

"Đúng vậy." Vũ Thắng phụ họa, "A Hà, ta vẫn luôn khuyên ngươi uống ít rượu một chút, ngươi có nghe lời ta bao giờ đâu. Hôm nay Uyên ca đã lên tiếng, ngươi đừng có cố chấp nữa."

"Hắc hắc, nghe lời Uyên ca, không uống nữa, không uống nữa." Lạc Hà đặt bầu rượu xuống, phất tay ra hiệu cho thị nữ mang rượu đi.

Ngô Uyên lắc đầu bật cười. Hắn có thể nhìn ra, Lạc Hà căn bản không nghe lời khuyên.

Nhưng mỗi người đều có chí hướng riêng, hắn không tiện can thiệp quá nhiều.

Với gia thế của Lạc Hà, cho dù không thể trở thành cao thủ võ đạo, cả đời cũng chẳng cần lo lắng.

Trong hai bằng hữu, Vũ Thắng là người có võ đạo chi tâm, tương lai rất có hi vọng vượt qua phụ thân hắn là Vũ Hùng.

"Ăn cơm, ăn cơm!" Lạc Hà cười nói, "Uyên ca, đồ ăn nơi này cũng là nhất tuyệt, toàn là đặc sản nổi tiếng của Nam Mộng. Ngươi khó khăn lắm mới đến một lần, phải nếm thử cho biết."

"Ha ha, được, đã đến Nam Mộng, phải nếm thử đặc sản nơi này." Ngô Uyên cũng không khách khí.

Ba người vừa ăn, vừa nói chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn gặp phải, chia sẻ kinh nghiệm tu luyện, vẽ ra những dự định cho tương lai.

Đột nhiên.

Ngoài phòng vang lên tiếng ồn ào, huyên náo. Lạc Hà, Vũ Thắng không để ý, nhưng với thính lực nhạy bén của Ngô Uyên, hắn đã nhíu mày.

Chưa kịp lên tiếng, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra, một đám người hùng hổ xông vào.

Ngoài quản sự tửu lâu, thị nữ, còn có vài tên đệ tử võ viện.

"Hả?" Lạc Hà, Vũ Thắng lúc này mới phản ứng, quay đầu nhìn lại.

"Hồ quản sự, đây là ý gì?" Lạc Hà đứng dậy, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo.

"Lạc công tử, thật ngại quá, chúng ta không thể ngăn cản." Hồ quản sự vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Không thể ngăn cản, hay là không muốn ngăn cản?" Ngô Uyên thản nhiên lên tiếng.

Hồ quản sự sắc mặt khẽ biến.

"Không cần lôi Hồ quản sự vào đây. Là ta muốn vào." Tên đệ tử võ viện cao lớn dẫn đầu cười khẩy, "Ta muốn xem thử, kẻ nào to gan lớn mật, dám chiếm Thiên Tự Nhã Gian của ta. Thì ra là Lạc Hà ngươi."

"Hải Thần, ngươi muốn chơi, ta chơi với ngươi." Lạc Hà lạnh lùng nói, "Nhưng hôm nay ta chiêu đãi bằng hữu, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút. Rời khỏi đây ngay, nếu không, đừng trách ta không khách khí."