Chương 181: Lời mời của Lâu chủ (5)

"Nếu ta không đồng ý, chẳng lẽ vị Khánh lâu chủ kia sẽ đưa bảo vật đến tận tay sao?"

Ngô Uyên cười lạnh:

"Chắc chắn hắn sẽ tìm một lý do nào đó để lừa ta, để ta tiếp tục chờ đợi."

Đây mới là nguyên nhân Ngô Uyên muốn đổi hết toàn bộ phần thưởng.

Hắn căn bản không thèm để ý đến thân phận thích khách của Thiên Sơn.

Cùng lắm thì sau này, hắn sẽ thi triển Dịch Cốt Thuật, đổi đến một phân lâu khác của Thất Tinh Lâu, sau đó tạo ra một thân phận thích khách mới là được.

"Tuy nhiên, Từ Thủ Dực, ngươi đừng hòng chạy."

Sát ý trong mắt Ngô Uyên lóe lên.

Lúc trước không báo thù, là bởi vì Ngô Uyên cảm thấy thực lực còn chưa đủ, không nắm chắc!

Nhưng bây giờ?

Đã đến lúc báo thù cho nguyên chủ.

Đi thêm một đoạn đường.

Ngô Uyên cởi bỏ bộ đồ dạ hành, thay vào bộ đồ đã giấu sẵn trên một thân cây đại thụ từ trước.

Mang theo bảo vật và mấy quyển hồ sơ, lặng lẽ lẻn vào võ viện.

Đêm nay, bởi vì chuyện "Túy Nguyệt Cư", gần như cả thành Ly đều chấn động, nhưng Nam Mộng võ viện lại không bị ảnh hưởng, trong viện vẫn yên tĩnh như thường.

Cuối cùng.

Ngô Uyên từ cửa sổ lầu hai lẻn vào phòng, sau khi kiểm tra "cấm chế" ở cửa sổ, xác nhận không có gì bất thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, tĩnh tâm cảm nhận bốn phía.

Cổ Kỷ vẫn đang canh giữ ở lầu một.

Nó căn bản không biết đêm nay Ngô Uyên đã gây ra bao nhiêu chuyện!

"Xem thử đêm nay thu hoạch được bao nhiêu."

Ngô Uyên lấy ngân phiếu, bảo vật ra.

Sau khi kiểm kê sơ qua.

Cộng thêm phần thưởng của Thất Tinh Lâu, kim phiếu, ngân phiếu tổng cộng thu hoạch được khoảng bốn vạn năm ngàn lượng.

"Bảo sao có nhiều võ giả nguyện ý làm lục lâm thảo khấu, sát thủ như vậy, cướp bóc quả nhiên là cách kiếm tiền nhanh nhất."

Ngô Uyên cảm thán.

Tuy rất nguy hiểm.

Nhưng một khi đã thành công, lợi nhuận cũng vô cùng cao!

Mấy vạn lượng bạc chỉ là thứ yếu.

Thứ quý giá nhất chính là đổi được bốn mươi viên Ích Khí Đan, mười giọt Tinh Quang dịch, cộng thêm bảy trăm viên trung phẩm Đoán Cốt Đan trước đó nữa.

"Những thứ này, đủ để ta tu luyện trong một thời gian rất dài."

Ngô Uyên mỉm cười.

Hắn cất kỹ những thứ này, chỉ để lại một bình Ích Khí Đan trước mặt.

Nhắm mắt lại.

"Cách Thiên Minh còn khoảng một canh giờ, thử xem sao, không biết thân thể ta hiện tại có thể hấp thu được bao nhiêu huyết sắc sương mù."

Trong lòng Ngô Uyên tràn đầy mong đợi.

Ý thức hội tụ ở Thượng Đan Điền Cung.

Trong không gian thần bí rộng lớn vô ngần, một lượng lớn huyết sắc sương mù đang vờn quanh Hắc Tháp, xét về tổng lượng, không hề thua kém lần trước, thậm chí còn nhiều hơn một chút.

"Lần trước, ngoài Lạc Phục, còn có thêm mấy tên thích khách khác."

"Mà lần này, số lượng người bị giết ít hơn một chút, nhưng tổng lượng lại nhiều hơn."

Ngô Uyên thầm nghĩ:

"Chẳng lẽ nói, lượng huyết sắc sương mù có liên quan đến thực lực mạnh yếu của kẻ bị giết?"

Số liệu quá ít, chỉ có thể suy đoán như vậy.

"Không nghĩ nữa, tu luyện trước đã."

Ý thức Ngô Uyên dẫn dắt, từng luồng huyết sắc sương mù theo tam đại đan điền cung, dần dần dung nhập vào cơ thể.

"Cảm giác này, thật tuyệt vời." Ngô Uyên thầm than.

Từng đợt sương mù huyết sắc từ Thượng Đan Điền cung không ngừng tràn vào gân cốt, thúc đẩy cơ thể tiến hóa thêm một bậc. Mỗi lần trải nghiệm đều khiến Ngô Uyên cảm thán sự thần kỳ của làn sương kỳ dị này.

Thân thể giống như một chiếc hồ chứa, dung tích đã được định sẵn. Nhưng làn sương màu máu lại mạnh mẽ khuếch trương, mà không hề phá hoại căn cơ của chiếc hồ.

"Huyết sắc sương mù, không phải là nuôi dưỡng mầm non, cũng chẳng phải rút ngắn tiềm lực sinh mệnh hay chu kỳ sinh trưởng của ta. Ta, vẫn đang ở độ tuổi hoàng kim."

Ngô Uyên thầm nghĩ: "Mỗi ngày trôi qua, ta đều cảm nhận được tố chất thân thể không ngừng phát triển, vững bước tăng lên."

"Nếu ví Di Cổ Tiên Lộ, Thối Thể Đan, Đoán Cốt Đan như những trợ thủ đắc lực, giúp một con thú non nớt từng bước trưởng thành thành cường giả trong đồng loại,"

"Thì làn huyết sắc sương mù này, lại có thể biến một con chó nhỏ bé thành mãnh hổ dũng mãnh, thậm chí là nắm giữ tiềm lực hóa Bạo Long!"

Đó là sự lột xác, là nâng tầm bản chất của sinh mệnh.

Tuyệt vời! Không thể tin được!

Với kiến thức và trình độ hiện tại, Ngô Uyên không thể nào tưởng tượng nổi nhân vật nào, thế lực nào có thể tạo ra được Hắc Tháp, tạo ra được kỳ vật này.

"Thần thánh? Tiên? Hay Ma?"

Ngô Uyên khẽ lắc đầu, nhanh chóng gạt bỏ tạp niệm, tiếp tục dốc lòng tu luyện.

Thời gian thấm thoát thoi đưa.

Ngoài trừ việc ngủ một giấc ngắn vào nửa đêm và xuống lầu dùng bữa sáng để chứng minh với Cổ Kỷ rằng mình "an toàn vô sự", Ngô Uyên dành trọn thời gian còn lại đắm chìm trong tu luyện, không ngừng hấp thu huyết sắc sương mù trong Hắc Tháp.