Chương 136: Nam Mộng Võ Viện (4)
Đó chính là thành viên nòng cốt của Hoành Vân Tông, là thiên tài trong số các thiên tài, chỉ cần từng bước tu luyện, ít nhất cũng có thể trở thành cao thủ Nhị Lưu!
Còn như Trúc Thương, tuy hai mươi tuổi đã là cao thủ Tam Lưu, thiên phú không tệ, nhưng đã bỏ lỡ giai đoạn hoàng kim phát triển của cơ thể, muốn trở thành cao thủ Nhị Lưu, nhất định phải trải qua muôn vàn khó khăn!
Chưa kể.
Lúc hắn ta đạt đến thực lực Võ Sư, đã gần mười sáu tuổi, tuy cũng không tệ, nhưng so với Ngô Uyên thì kém xa!
Ở độ tuổi thiếu niên, chậm một năm, cũng có nghĩa là kém hơn một bậc.
“Được rồi, Trúc Thương, Ngô Uyên có thể sẽ ở lại đây một thời gian.” Trần Thanh lên tiếng:
“Nếu rảnh rỗi, ngươi có thể đến trao đổi với hắn, ta tin là Ngô Uyên sẽ không từ chối đâu.”
“Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh.” Ngô Uyên mỉm cười đáp.
Trúc Thương vội vàng cười nói:
“Nếu tối mai Ngô huynh rảnh rỗi, ta muốn mở tiệc chiêu đãi, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về võ đạo, không biết ý Ngô huynh như thế nào?”
Trúc Thương biết rõ, đây là Trần Thanh đang muốn tạo mối quan hệ cho mình, dĩ nhiên hắn ta phải nắm chắc lấy cơ hội.
Nếu bây giờ có thể kết giao với Ngô Uyên.
Rất có thể chính là đang kết giao với một vị cao thủ Nhập Lưu, thậm chí là cao thủ đứng đầu trong tương lai, cơ hội như vậy không nhiều!
“Hai tối nay ta có chút việc, chuyện mở tiệc chiêu đãi, thôi bỏ đi.” Ngô Uyên cười nói.
"Ha ha, không sao, vậy chờ khi nào Ngô huynh rảnh rỗi.” Trúc Thương không hề tỏ vẻ gì, vẫn khách khí nói.
Trần Thanh đứng bên cạnh mỉm cười.
“Ngô Uyên, hai người cứ nghỉ ngơi trước đi.” Trần Thanh cười nói:
“Trúc Thương, đi theo ta, ta đột nhiên nhớ ra còn có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng.” Trúc Thương đáp, hắn ta hiểu, Trần Thanh đang muốn mình đừng quấy rầy Ngô Uyên.
“Làm phiền Trần sư rồi.” Ngô Uyên nói.
Nhìn theo bóng Trần Thanh và Trúc Thương rời đi.
“Vũ thúc, các ngươi ở một tòa, ta và Kỷ thúc ở một tòa.” Ngô Uyên nói:
“Chờ Vũ Thắng đến, ta sẽ bảo hắn đến tìm ngươi.”
"Ha ha, được.” Vũ Hùng cười nói:
“Làm phiền công tử rồi.”
“Chuyện nhỏ.” Ngô Uyên cười.
Ngô Uyên và Cổ Kỷ bước vào trong biệt viện, dạo một vòng, tòa nhà hai tầng này có phòng ngủ riêng biệt, có phòng khách nhỏ, nhưng dễ thấy nhất vẫn là diễn võ thất chiếm diện tích rất lớn.
Xắp xếp hành lý xong.
Ngô Uyên và Cổ Kỷ ngồi xuống trong phòng khách.
“Công tử, đừng để ý đến Tạ Ngọc.” Cổ Kỷ thản nhiên nói:
“Bà ta cố ý gây khó dễ cho ngươi, chỉ vì hai nguyên nhân.”
“Ồ?” Ngô Uyên tò mò.
“Thứ nhất, tư liệu của ngươi đã được gửi đến Nam Mộng võ viện từ lâu, với thành tích của ngươi trong võ viện đại bỉ năm nay, chắc chắn có thể vào Nam Mộng võ viện, nhưng ngươi lại không đến, tương đương với việc cướp đi một phần công lao của bà ta, tự nhiên sẽ có chút bất mãn.” Cổ Kỷ nói.
Ngô Uyên khẽ gật đầu.
“Tuy nhiên, lý do này ít có khả năng.” Cổ Kỷ nói tiếp:
“Nguyên nhân chủ yếu, rất có thể là do người tiến cử ngươi - Cao Vũ hộ pháp.”
"Cao Vũ hộ pháp?" Ngô Uyên trầm ngâm.
“Tông môn lớn, tuy bề ngoài đoàn kết nhất trí, nhưng nội bộ cũng có sự cạnh tranh.” Cổ Kỷ thản nhiên nói:
“Cạnh tranh, không phải lúc nào cũng tốt, nó có thể tạo ra mâu thuẫn, tranh chấp, thậm chí là thù hận!”
“Ta hiểu rồi.” Ngô Uyên gật đầu.
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ. Hoành Vân Tông tuy là một thế lực khổng lồ, thống trị mấy chục triệu người, nhưng bên trong làm sao có thể hòa thuận như một?
Bản thân mình được Cao Vũ tiến cử, đồng thời cũng nhận được nhiệm vụ của phe phái Cao Vũ.
Tự nhiên sẽ đắc tội với một số người trong tông môn.
“Ha ha, không cần quá lo lắng, tông môn tự có quy củ, bà ta nhiều nhất chỉ dám gây khó dễ cho ngươi một chút, không dám làm gì quá đáng đâu.” Cổ Kỷ nói.
“Chút chuyện nhỏ này, ta không để trong lòng.” Ngô Uyên thản nhiên nói.
Chuyện tranh đấu, Ngô Uyên đã trải qua không biết bao nhiêu, chỉ cần Tạ Ngọc không làm quá đáng, hắn cũng lười so đo.
Sau đó.
Ngô Uyên lên lầu hai, một mình tĩnh tu. Cổ Kỷ như thường lệ, ở lại lầu một, bảo vệ.
Không lâu sau bữa tối.
Ngô Uyên lại bị Cổ Kỷ gọi xuống.
“Thiếp mời của Ngô thị?” Ngô Uyên mở thiếp mời ra, nhìn nội dung bên trong, thản nhiên nói: “Động tác cũng nhanh thật đấy.”
Vừa chiều nay hắn mới đến, buổi tối đã nhận được thiếp mời.
Không còn nghi ngờ gì nữa, gia tộc họ Ngô đã chờ đợi từ lâu.
“Kỷ thúc, ngươi giúp ta nhắn với người đưa tin, ngày mai ta sẽ đến đại viện Ngô thị.” Ngô Uyên thản nhiên nói.
“Ừm.” Cổ Kỷ gật đầu.
Hắn không quan tâm Ngô Uyên muốn làm gì ở phủ thành, chỉ cần an toàn, thuận lợi vượt qua khảo nghiệm là được.
…
Màn đêm buông xuống, lúc Ngô Uyên vừa mới an vị ở Nam Mộng võ viện, thì cách đó mấy ngàn dặm.
Trong một tòa phủ đệ nguy nga tráng lệ.