Chương 132: Thần Binh Lệnh (5)
“Nam Mộng thành, quả nhiên lớn thật!” Ngô Uyên ghìm cương ngựa, nhìn về phía tường thành sừng sững nơi xa, cảm thán từ đáy lòng.
Kiếp trước, Ngô Uyên từng chứng kiến những đô thị tinh tế với dân số hàng trăm triệu! Nhưng đó là nhờ vào khoa học kỹ thuật vĩ đại, huống hồ thời đại tinh tế, chẳng ai xây tường thành cao đến hai ba mươi mét, kéo dài hàng chục dặm làm gì.
Dĩ nhiên, trong mắt Ngô Uyên, Nam Mộng thành vẫn mang nét mới mẻ kỳ lạ.
"Ha ha, Nam Mộng thành dân số triệu người, toàn bộ Giang Châu, mười lăm tòa phủ thành còn lại, phần lớn đều không bằng." Vũ Hùng cười nói:
"Chỉ có Vân Sơn thành và Cửu Động thành là lớn hơn một chút."
"Cho dù phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ, Nam Mộng thành cũng được xem là đại thành." Vũ Hùng trịnh trọng nói.
Ngô Uyên gật gù.
Kiến thức địa lý này, trong mấy tháng ở võ viện, hắn đã được học hỏi ít nhiều. Thiên hạ mười ba châu, mỗi châu đều bao la rộng lớn, không phải châu nào cũng có “châu thành” với ý nghĩa chính xác.
Như Giang Châu, tuy có mười sáu phủ, nhưng lại không hề có châu thành!
Còn Vân Sơn thành và Cửu Động thành mà Vũ Hùng nhắc đến, Ngô Uyên cũng từng nghe qua.
Từ khi Sở Giang đế quốc sụp đổ, Hoành Vân Tông nhanh chóng chiếm lĩnh bốn phủ Hoành Sơn, Vân Sơn, Bách Hồ, Nam Mộng, khiến cho bốn phủ này không bị chiến hỏa lan đến. Mãi cho đến khi thất bại trong trận Hoành Sơn, đánh mất "Hoành Sơn phủ", địa bàn của Hoành Vân Tông mới từ bốn phủ rút xuống còn ba.
Vân Sơn thành, là thủ phủ Vân Sơn phủ, cũng là tổng đàn của Hoành Vân Tông, trung tâm thống trị của cả tông môn.
Hoành Vân Tông đã phát triển rực rỡ mấy trăm năm, dân cư Vân Sơn thành đông đúc, việc xây dựng thành thị dĩ nhiên cũng vượt trội hơn so với các phủ thành thông thường.
Còn Cửu Động thành, chính là trung tâm của bốn phủ do Bách Giang Vương Trần Bình thống lĩnh.
"Tuy nhiên, Giang Châu phần lớn là đồng bằng, chỉ có lác đác vài ngọn núi thấp, lại có nhiều sông lớn chảy ngang, phóng tầm mắt ra toàn thiên hạ, nếu chỉ tính riêng về sự giàu có và đông đúc, e rằng chỉ có Đông Châu, Sở Châu và Thánh Châu mới sánh bằng." Ngô Uyên thầm cảm thán.
Thiên hạ mười ba châu, nhưng bảy châu Trung Nguyên mới là trung tâm!
“Công tử, chúng ta vào thành thôi.” Vũ Hùng lên tiếng.
"Được." Ngô Uyên gật đầu.
Đoàn người giục ngựa, thong thả đi trên quan đạo tiến vào thành. Ven đường, những người qua lại nhìn thấy cờ xí trên lưng ngựa có thêu chữ Hoành, đều vội vàng dạt sang hai bên nhường đường.
Ngoại tông Hoành Vân Tông, cờ xí thêu chữ “Hoành”, còn tổng bộ thì thêu chữ “Vân”.
Mãi cho đến khi tới cửa thành cao hơn mười mét, rộng gần hai mươi mét, đội ngũ mới bị nha dịch canh cửa chặn lại, cẩn thận kiểm tra thân phận rồi mới cung kính cho qua.
Vừa vào trong!
Cảnh tượng náo nhiệt càng thêm rõ ràng!
"Thật phồn hoa!"
Ngô Uyên cưỡi ngựa, ánh mắt đảo qua hai bên đường phố. Con đường được lát bằng đá lớn, rộng đến mấy chục mét, sạch sẽ gọn gàng.
Hai bên đường, cửa hàng san sát nối tiếp nhau, có những tòa nhà cao đến sáu bảy tầng. Khách qua đường tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
Ly thành tuy cũng có nét phồn hoa, nhưng so với Nam Mộng thành thì kém hơn một bậc, đặc biệt là số lượng người trên đường phố.
Ánh mắt Ngô Uyên đảo qua, có thể nhìn thấy không ít võ giả thực lực cao cường.
Thậm chí còn có vài vị mang khí tức của cao thủ Nhập Lưu, số lượng võ giả ở đây so với Ly thành nhiều hơn rất nhiều.
“Quả nhiên là nơi đất lành chim đậu.” Ngô Uyên thầm cảm thán:
"Lẽ ra, một quận cũng không khó để xuất hiện vài vị cao thủ Nhập Lưu, tại sao ngày thường lại hiếm gặp đến vậy?"
Lý do rất đơn giản, cao thủ Nhập Lưu, phần lớn đều không muốn ở lại quận thành!
Tài nguyên ít ỏi, tin tức bế tắc, lại không có cao thủ cùng cấp để luận bàn trao đổi.
Phủ thành, là nơi tinh hoa của cả phủ tụ họp, tài nguyên dồi dào. Tuy chỉ có khoảng triệu dân, nhưng lại có sức hấp dẫn rất lớn đối với các cao thủ Nhập Lưu ở các quận xung quanh, thậm chí còn có cả những cao thủ đỉnh cấp xuất hiện.
“Chờ đến tổng bộ Hoành Vân Tông, thậm chí là vương đô Đại Tấn cùng với thánh địa của các đại tông môn võ đạo kia, mật độ cường giả chắc chắn còn cao hơn nhiều!" Ngô Uyên thầm nghĩ.
Đây chính là hiệu ứng tụ tập tinh anh!
Nam Mộng võ viện cách “Nam môn” mà bọn họ tiến vào chỉ mười dặm, nhưng Ngô Uyên, Cổ Kỷ, Vũ Hùng phải mất gần một khắc đồng hồ mới đến được một con phố tương đối hẻo lánh.
Dòng người quá đông đúc.
Dĩ nhiên, những gì thấy được dọc đường cũng khiến cho nhận thức của Ngô Uyên về thế giới Trung Thổ thêm phần sâu sắc. Từ kiến trúc cho đến thương mại đều thể hiện trình độ phát triển vượt bậc. Tuy so với Liên Bang nhân loại kiếp trước còn kém xa, nhưng dường như đã vượt qua Lam Tinh cổ đại rất nhiều!