Chương 1349: Giá Hoạ Người Khác

Trans : xSnowballx

......

Mạc Phàm cùng Linh Linh lười ăn bữa trưa ,ngồi trên đỉnh tháp tín hiệu .Vừa nghe tiếng gió hú trên cao vừa ăn mỹ thực Quảng Châu đóng gói,lại có cảm giác như bước đi trên các toà nhà cao tầng trong thành phố .

Phía trước là quảng trường Victoria ,người đi bộ dưới đó không khác gì những chấm mờ nhỏ ,bước đi hay đứng im cũng chả khác nhau .

Dần dần có một đôi cánh màu vàng bay từ quảng trường Victoria tới ,xuyên qua các toà nhà cao tầng bay tới tháp tín hiệu 500 mét .Hai tay của người này xách túi ni lon chứa hai hộp đồ ăn ,hương thơm toả ra ngào ngạt .

" Đến đây , đồ ăn nóng hổi vừa thổi vừa ăn ,đây là bò viên ,còn đây là bánh bao xá xíu .." Triệu Mãn Duyên đặt từng túi đồ ăn xuống .

Do sơ ý mà Triệu Mãn Duyên để hộp đồ ăn bị gió cuốn đi ,túi ni lon màu trắng bay cao trên trời.

" Đừng có ném rác lung tung " Mạc Phàm nói .

" Tớ đâu muốn thế ,ở đây gió to quá mà ,mà việc ăn uốmg ở trên này đâu phải do tớ đề nghị " Triệu Mãn Duyên nói.

Một người trong đám bạn mà có xe hơi thì người đó chắc chắn sẽ tài xế công cộng ,điều này cũng áp dụng trong giới pháp sư. Khi bạn tu luyện Phong hệ lên cao giai hay có cánh thì chuyển đồ ,gói cơm hộp ,hay cứu hộ khẩn cướp đều sẽ tới tay bạn cả .

" Ơ ơ , bánh bao xá xíu của tớ " Triệu Mãn Duyên khoát tay ,túi bánh bao xá xíu rơi xuống ,ánh mắt nhìn Mạc Phàm.

Mạc Phàm thờ ơ ,Mạc Phàm chẳng bao giờ thi triển ma pháp Không Gian hệ để lấy túi bánh bao xá xíu cho một tên ngốc ,hùng hồn nói lại :" Chất lượng không khí Quảng Châu kém ,bụi bay mù mịt ,túi bánh bao xá xíu của cậu rơi xuống từ độ cao 100 mét xuống ,lại lăn một vòng trên đất ,còn ăn len sợi à " .

" Không muốn giúp thì nói ít thôi " Triệu Mãn Duyên không cam lòng ,Triệu Mãn Duyên yêu thích vỏ bánh mềm mịn cùng thịt nướng quét một lớp mật ong ,kết hợp với nhau tạo thành vị ngọt ,thân thể đứng thẳng lộn xuống như một vận động viên nhảy cầu chuyên nghiệp đuổi theo túi bánh bao xá xíu.

Mạc Phàm cùng Linh Linh không quan tâm tới Triệu Mãn Duyên ,tiếp tục thưởng thức đồ ăn của mình .Rất nhanh ở phía dưới có một tiếng thét chói tai, hai người họ cho rằng có người nhảy lầu xuống .

" Em nghĩ ra cách đối phó rồi sao ? " Mạc Phàm hỏi Linh Linh.

" Nghĩ ra rồi " Linh Linh gật đầu .

.....

....

Thẩm phán hội núi Vũ Di .

Thẩm phán hội núi Vũ Di nằm ở núi Giác Quái phía Nam của Nam Lĩnh ,quản lí bộ tộc độc nhãn ma ma lang.Phụ trách vùng tội phạm ở Giang Tây, Phúc Kiến .

Bên trong toà nhà hội nghị Cao Đình trên núi Giác Quái ,một người phụ hơn bốn mươi tuổi ngồi một mình trên sân thượng ,ánh nắng ấm áp chiếu lên ô che nắng .Sau khi chiều tà khuất bóng ,bóng ô cũng đã tản sang chỗ khác nhưng người phụ nữ không để ý ,hai mắt mang theo hoảng sợ nhìn vách núi cao phía trước .

" Lẽ nào bọn họ đã phát hiện ra cái gì rồi sao ? Không thể nào ,mình đã làm việc đó rất bí mật ,bọn họ không thể phát hiện ra mình " Người phụ nữ lẩm bẩm ,đôi mắt màu xám đưa qua đưa lại .

Hai tay nắm lấy quần của mình ,một lúc lâu mới buông ra .

Giống như muốn làm gì đó ,nguời phụ nữ đứng dậy :" Không thể để bọn họ tìm tới mình " .

" Cái gì mà không tìm tới dì hả dì Trình Anh ,à mà dì biết không ,chánh án Lãnh Thanh của thẩm phán hội Linh Ẩn bị ám sát .Làm cho các quan chức cấp cao phẫn nộ vô cùng ,đã hạ lệnh truy nã nguời của sát thủ điện " một nữ thẩm phán viên trẻ tuổi đi tới ,nói nhỏ .

Trình Anh thấy thẩm phán viên này tới không phải để thăm dò mình ,ánh mắt hung ý mới biến mất .

" Dì có chút việc phải xử lý ,thay dì nói với giám sát trưởng một tiếng " Trình Anh nói .

"Dì à ,dì hồ đồ rồi sao ,dì chính là giám sát trưởng đó ....đầu dì có vấn đề rồi à " nữ thẩm phán viên cười .

" À ừ, trước đây dì quen với việc báo cáo với giám sát trưởng La ,được khoảng 10 năm " Trình Anh giải thích .

" Giám sát La ? Ông ta bị bệnh cho nên rời khỏi vị trí này.Nếu ông ta không bị bệnh thì dì cũng chưa ngồi được vào vị trí này đâu " nữ thẩm phán viên nói .

" Đừng nói nhảm ,sau này đừng để dì nghe được câu nào như thế nữa " mặt Trình Anh sầm lại ,nói nghiêm túc.

" Xin lỗi ,cháu nhanh miệng quá " nữ thẩm phán viên nói .

" Nói với cấp dưới ,hai ngày tới dì bận việc ,có chuyện gì thì giao cho chánh án xử lý ".

" Được ạ ,nhưng mà dì đi đâu thế ? ".

" Hỏi nhiều làm cái gì ,dì mang mẹ cháu tới đây chăm sóc .Không phải để cháu hỏi cái này cái kia ,mà là để cháu tập trung làm tốt bổn phận của mình ,muốn cháu nghe lời dì.Còn nữa ,Lãnh Thanh đã từng gửi mật văn cho chúng ta ,thỉnh cầu tiếp ứng .Bởi vì nơi Lãnh Thanh nói là Côn Minh cho nên dì để cháu chuyển tin tức cho bên thẩm phán hội Côn Minh.Việc này không được nói cho bất kỳ ai ,Lãnh Thanh chểt rồi ,cấp trên sẽ điều tra lỗi của cấp dưới .Nếu không muốn bị nhận lỗi oan ức thì kín miệng lại cho dì " Trình Anh nói .

" A ,chuyện này sao lại trách cháu được ,cháu chỉ làm theo chỉ thị thôi mà " Tô Thanh Thanh nói.

" Một chánh án chết thì sẽ phải có nguời trả giá lớn.Nếu như không tìm ra được thủ phạm truy nã ,cấp trên không có vật bàn giao để thẩm phán hội Linh Ẩn nguôi giận, thì chắc chắn sẽ tìm một con cừu thế tội để đè việc này xuống .Người bình thường phạm lỗi sẽ không ai truy cứu ,nhưng khi xảy ra chuyện thì lỗi đó sẽ biến thành chí mạng ,cho dù chuyện này không liên quan tới cháu " Trình Anh nói .

" Cháu...cháu sẽ giữ kín miệng ,vẫn là dì tốt với cháu, nếu không có dì thì những năm này cháu vẫn còn là pháp sư cấp thấp ở dưới chót .Người mẹ đáng chết mỗi khi say rượu lại bắt cháu đứng ở bên ngoài cho hả giận ,không dạy gì cho cháu.Hiện tại những người đối xử tệ với cháu biết cháu làm thẩm phán viên nên đã thay đổi cách đối xử " Tô Thanh Thanh nói .

" Cháu rất mang ơn dì sao ? " Trình Anh nhìn cô gái có mấy phần ngây thơ ,thuần khiết ,không khỏi nhướng mày .

" Cái đó là đương nhiên rồi ạ ".

" Giúp dì làm chuyện kia ,đừng để những đồng liêu khác biết ,dì không tin tưởng bọn họ.Nghe nói trong thẩm phán hội có nội gián ,dì không muốn nguời có rắp tâm bất lương ảnh hướng tới quyết định của dì " Trình Anh nói .

" Không thành vấn đề ".

.....

.....

Phía Tây núi Giác Quái là cầu Phi Nhai ,nối hai đỉnh núi lại với nhau .Mà do một tai nạn xảy ra ở một núi khác cho nên bây giờ thành nơi bỏ hoang ,cầu Phi Nhai cũng bị bỏ hoang .

Trên cầu treo lạnh lẽo ,một cô gái trẻ tuổi treo lơ lửng ở trên cầu ,hai chân thả trôi giữa dòng sông hẻm núi .

" Dì ...." Cô gái trẻ liều mạng giãy dụa ,toàn thân bị một loại sức mạnh đặc biệt cầm cố .Không thi triển được ma pháp ,bây giờ không khác gì một cô gái bình thường.

Thòng lòng siết chặt cổ trắng ngần của cô gái trẻ ,sắc mặt tái xanh ,con mắt muốn lồi ra ngoài ,loại đau đớn nghẹt thở hiện ra trên mặt .

" Không phải dì đã nói rồi sao ,chỉ có vứt bỏ thân thể ,vứt bỏ linh hồn mới có thể sống mãi .Ở thế giới bên kia ,những người cống hiến cho dì sẽ trở thành người thống trị, không bị người khác điều khiển ,sai bảo ,không kém ai cả ,không còn cảm thấy đau khổ .Đi thôi ,dì lấy danh nghĩa áo lam chấp sự đẫn cháu đến với vương quốc của người chết " Trình Anh nói với Tô Thanh Thanh với vẻ mặt vô cảm.

Tô Thanh Thanh sợ hãi ,những lời mà Trình Anh nói không nghe lọt được chữ nào .Bây giờ chỉ có đau đớn ,sợ hãi vô cùng ,không hiểu được tại sao nguời dì chăm sóc mình lại biến thành bộ dạng này .

Tô Thanh Thanh xuất thân nghèo khó ,người mẹ thì ác ôn ,mỗi ngày đều đánh đều chửi.Mỗi ngày đều làm việc chăm chỉ cho đến khi đậu vào trường cấp ba ma pháp ,sau khi thức tỉnh được Thực Vật hệ thì được dì giải cứu ra khỏi tay của mẹ mình.Dì Trình Anh là một pháp sư xuất sắc ,làm việc cho thẩm phán hội .Từ người giám sát bình thường và giờ hiện tại đã lên giám sát trưởng ,dì vẫn luôn nỗ lực ,vẫn luôn hoàn hảo .Là tấm gương mà Tô Thanh Thanh noi theo ,là người kính trọng nhất ,cảm thấy Trình Anh mới là mẹ ruột của mình chứ không phải người mẹ tồi tệ kia .

Sao một người mà mình coi là mẹ lại đột nhiên trở thành dáng vẻ đó ,cảnh tượng trước mắt còn hơn cả ác mộng .Người ân nhân cho mình tất cả bỗng hoá thành ác quỷ ,lạnh lùng ,tàn nhẫn ,ác độc đến mức buộc thòng lọng vào cổ mình. Dây càng lúc càng siết chặt lại ,tình mẹ con hơn muời năm qua cũng không còn tác dụng với việc trước mắt ,cho dù bị thắt cổ ,cho dù Tô Thanh Thanh có tự hỏi tại sao .

Tô Thanh Thanh cố gắng ngẩng đầu lên ,biết mình cũng không cống sống được lâu nữa .Giờ đây Tô Thanh Thanh không oán khí ,mọi thứ mình có là do người trước mắt mình cho .Muốn giết mình ,mình cũng không một lời oán hận ,còn sót lại một hơi thở ,Tô Thanh Thanh muốn nhìn mặt Trình Anh lần cuối. Muốn nhìn thấy mình bị " cưỡng ép " ,muốn nhìn thấy mình đau đớn ,muốn nhìn thấy vẻ bất lực .

Đáng tiếc ,không có gì cả.

Không có gì luôn .

Hoàn toàn là người xa lạ .

.....

Gió lạnh xào xạc trên núi ,giống như một ngọn roi lạnh lẽo quất vào bộ thi thể dần dần không còn nhiệt độ .

Trăng sáng trên cao ,trên cầu Phi Nhai ,một người cứng đờ đung đưa theo tiếng kẽo kẹt của cầu treo ,trải qua nửa đêm ,da thịt Tô Thanh Thanh bắt đầu khô nứt .

" Tại sao cầu treo lại có một tấm ván gỗ ,giống như là muốn rớt ra " nhân viên tuần tra gọi lên .

" Ván gỗ ư ? Hình như ....hình như là người " một người đi tới ,quan sát chi tiết .

" Thật...là thật ,trời ơi ,để tôi gọi người tới giúp ".