Chương 1255: Thời Đại Của Sinh Vật Đồ Đằng

Trans : xSnowballx


" Bảo vật trấn của trường học đều là vật vô giá ,phần lớn là của những pháp sư siêu giai tri ân trường ,tặng những món đồ đời đầu quý giá của mình cho nhà trường " Tiêu viện trưởng nói.

" Thật hay là giả vậy " Mạc Phàm kích động .

Ám tước đấu bồng cũng là một thứ như vậy ,do hắc ám chi tôn Essel Del quyên tặng.Mặc dù lão ta sau khi chết còn bị chửi đến mức muốn bật nắp quan tài,nhưng ám tước không bị ảnh hưởng danh tiếng .

Rất nhiều người không biết ám tước đấu bồng đang ở trong tay Mạc Phàm ,đây cũng là món xa hoa nhất sau huyền xà khải giáp mà Mạc Phàm có ,tiềm hành* ,độn ảnh ,chạy trốn ,ăn trộm gà ,tất cả đều hoàn hảo.

....

Đi theo Tiêu viện trưởng đến tam bộ tháp ,Mạc Phàm buồn bực ,không phải Tiêu viện trưởng dắt mình đến đây rồi ném mình vào tam bộ tháp tu luyện nửa năm đó chứ ?.

Trước đó Mạc Phàm tu luyện trên núi tán dương ở Hy Lạp ,nơi đó còn hiệu quả hơn cả tam bộ tháp tận mấy lần.Giờ có vào tam bộ tháp tu luyện cũng không còn hiệu quả mấy ,nơi này chỉ thích hợp cho pháp sư cao giai trở xuống tu luyện .Chờ mình thức tỉnh hệ thứ bảy ,tám ,đang ở giai đoạn trung giai thì đến đây tu luyện cũng tốt .

" Đi theo ta " Tiêu viện trưởng dẫn Mạc Phàm vào tam bộ pháp.

Thú vị ,lần này Tiêu viện trưởng không dẫn đến hành lang tu luyện mà dẫn đến một hành lang khác mà từ trước tới nay Mạc Phàm chưa thấy ,vậy mà dẫn đến một không gian khác .

Đẩy cánh cửa nặng nề có cấm chế ra ,Mạc Phàm phát hiện nơi đây trưng bày cổ vật cùng giá sách ,giống như là bảo tàng nhưng trang nghiêm hơn .Thậm chí còn mang theo một loại cảm giác làm cho người ta thở chậm hơn , nhẹ nhàng hơn ,áp bức hơn ,các cổ vật có khí thế nhất định .

" Đều là bảo vật " Mạc Phàm giật mình trong lòng ,không nghĩ là Minh Châu học phủ còn có một không gian mật thất .

Ma cụ cao cấp là hồn khí ,mà hồn khí thường giống với sinh mệnh ,có tính cách ,có bản chất ,có sức mạnh ,có chính trực, cho nên khi Mạc Phàm bước vào đây không thể không nín thở .

" Giáo sư Sử ,ta mang học viên tới lựa chọn bảo vật ,tên là Mạc Phàm ,top 1 học phủ chi tranh và đã tốt nghiệp " Tiêu viện trưởng đi tới một cái ghế ,nhưng ghế không có ai.

Mạc Phàm sững sờ ,Tiêu viện trưởng đi nói chuyện với một cái ghế làm gì.

Nhưng khi Mạc Phàm nhìn kĩ lại thì trên ghế có một người đang ngồi ,u ám che khuất tầm nhìn của mình ,giống như là một u linh trong suốt ,trong lòng Mạc Phàm sợ hãi ,thán phục.

Dù sao thì mình cũng có Ám Ảnh hệ ,nhưng so với người này còn kém xa ,thậm chí mình đến gần còn không phát hiện ra ,người này không xài ma pháp ,mà là khi tu luyện Ám Ảnh hệ đến cực hạn thì sẽ như vậy .

" À ,tôi đã gặp qua tên nhóc này rồi " vị giáo sư kia vẫn ngồi ở đó ,thảnh thơi khẽ động ghế.

Mạc Phàm đi tới gần ,nhìn người này rất quen ,đã từng gặp qua ở đâu rồi .

" Cậu là người ngồi trên tàu đi khỏi Bác thành ,còn hỏi tôi là có cách nào để vào Minh Châu học phủ không ,tôi nói không có* " giáo sư nhắc Mạc Phàm .

Lúc này Mạc Phàm mới nhớ ,sau khi Bác thành xảy ra chuyện ,mình cùng Tâm Hạ ,cha mình đi trên chuyến xe lửa đến trạm trung chuyển Hạ Môn ,gặp vị giáo sư già cố chấp,có nói chuyện với nhau lúc đi đường.

" Hoá ra là lão tiên sinh ,chúng ta có duyên thật nha " Mạc Phàm nói .

" Duyên phận con khỉ ,tôi đã nói là tôi giảng dạy ở Minh Châu học phủ ,cậu học ở đây nhiều năm như vậy ,có đến chỗ tôi chào hỏi không ? " Giáo sư già mắng .

" Tôi còn tưởng ông là một tên giang hồ phiến tử ,hahaha " Mạc Phàm cười.

" Xem tên nhóc cậu kìa ,xem ra bây giờ rất có tiền đồ nên tôi không so đo với cậu nữa " giáo sư già ngẩng đầu lên cười.

" Ta đưa học viên này đi xem xét một chút " Tiêu viện trưởng nói với giáo sư già .

" Được ,cứ tự nhiên đi " Giáo sư già không nhiều lời ,dáng vẻ rất lười biếng.

Mạc Phàm được Tiêu viện trưởng dẫn đi thăm quan nhưng bảo vật này ,đi được mấy bước thì Mạc Phàm quay đầu lại không thấy giáo sư già đâu nữa ,rất kỳ lạ .

Tiêu viện trưởng dẫn Mạc Phàm đi vào bên trong ,không bao lâu thì hiện ra trước mắt Mạc Phàm rất nhiều trảm ma cụ .

Tiêu viện trưởng cho Mạc Phàm chọn trảm ma cụ ,trảm ma cụ vẫn là ma cụ có giá khá đắt đỏ. Cho tới bây giờ Mạc Phàm còn không có nổi một món trảm ma cụ nào .

" Viện trưởng ,em không cần trảm ma cụ ,em có rất nhiều thủ đoạn tấn công " Mạc Phàm nói .

" Cũng đúng ,vậy trò muốn chọn loại ma cụ nào ? " Tiêu viện trưởng hỏi.

" Ma cụ loại phòng ngự đi ,em thiếu loại này " Mạc Phàm nói .

Tiêu viện trưởng gật đầu ,dẫn Mạc Phàm đến khu ma cụ phòng ngự .Nơi đây cũng không phải là đầy rẫy ngọc đẹp ,mỗi món đều được trưng bày một chỗ riêng, mỗi một món đều có miêu tả về nguồn gốc xuất xứ.

Trò ở chỗ này xem một chút ,ta qua bên đó kiểm tra ghi chép ,cũng đã rồi chưa vào đây " Tiêu viện trưởng nói .

" Vâng "

Mạc Phàm đi khắp nơi ,xem xét xung quanh .

Đi được vài bước thì Mạc Phàm thấy một lông đẹp như tiên ở trong tủ pha lê ,chỉ có một lông vũ nhưng to bằng cái quạt lông ,có thể nhìn thấy hoa văn rõ ràng.

Những hoa văn này tạo cho Mạc Phàm một cảm giác quen thuộc .

Rất nhanh Mạc Phàm nhớ lại hoa văn ở đảo giữa Tây Hồ - Hàng Châu giống với hoa văn trên mõ cụ của Triệu Mãn Duyên .

" Giáo sư Timo ...a ,giáo sư Sử ,lông chim này là cái gì thế ? "Mạc Phàm nói với người ngồi ghế cách đó không xa.

Giáo sư Sử từ từ hiện hình , không nhìn về hướng này ,nói ra một cách uể oải :" là chứng cứ của một thứ gì đó mạnh nhất để lại "

" Thứ gì đó là thứ gì ? " Mạc Phàm hỏi tiếp.

" Theo góc nhìn của cậu thì sinh vật mạnh nhất của Trung Quốc dưới năm ngàn năm là gì ? " giáo sư Sử nói .

" Phụ nữ " Mạc Phàm nói nhưng nhìn mặt giáo sư Sử không vui ,vội vàng sửa lời ,nói :" Là đồ đằng đúng không ? " .

" Xem ra vẫn còn chút kiến thức ,rất nhiều lão già ngay cả đồ đằng cũng không biết là cái gì " giáo sư Sử nói .

" Vậy thì hẳn là chiếc lông vũ này tử một sinh vật đồ đằng nào đó ? " Mạc Phàm nhìn lông vũ ,tưởng tượng ra hình dáng của sinh vật này trong đầu .

Một cái lông vũ đã to như thế này ,không biết hình thật sự to đến mức nào.

" Cậu hiểu biết được bao nhiêu về đồ đằng ? " Giáo sư Sử nói

" Những cái khác thì bỏ đi ,tôi khá quen với đồ đằng huyền xà " Mạc Phàm nói.

" Thuở sơ khai ,con người đứng dưới cùng trong chuỗi sinh vật trong tự nhiên ,khi đó con người còn chưa có ma pháp sư nào .Sở dĩ không bị tuyệt chủng là do chúng ta coi đồ đằng là thần .Các bộ lạc thời nguyên thủy cung phụng sinh vật đồ đằng ,sinh vật đồ đằng cho con người một môi trường sống an toàn .Vào lúc đó có rất nhiều đồ đằng ,ưng thần ,giao thần ,xà thần, lang thần ...các bộ lạc sống dưới sự bảo hộ của đồ đằng " giáo sư Sử nói từ từ.

Đoạn này không có trong sách lịch sử ,thậm chí là không có xuất hiện hai từ " đồ đằng " .

" Vì sao từ trước tới nay trong sách không có đề cập tới sự việc đồ đằng ? " Mạc Phàm không hiểu hỏi .

" Con người trở nên mạnh mẽ ,có được ma pháp rồi thì làm gì còn ai nguyện ý làm nô lệ để cho sinh vật đồ đằng chi phối .Cứ cho là sinh vật đồ đằng rất thân mật với con người đi " .

" Thì ra là thế " Mạc Phàm hiểu ra nhanh chóng.

Con người đã trải qua ba thời kì ,mà thời kì thứ nhất là thời đại của đồ đằng .

Con người không có thành phố ,sống ở ngoài hoang dã cùng với yêu ma .Vì không muốn trở thành đồ ăn mà nương tựa vào đồ đằng ,mỗi một đồ đằng bảo hộ một bộ lạc .Khi ấy đồ đằng thú là lá cờ của con người ,còn con người nhỏ bé ,hèn mọn.

Thời kì thứ hai là thời kì thức tỉnh ma pháp ,con người khai sáng ra ma pháp .Để một bộ phận con người trở thành ma pháp sư ,có được sức mạnh to lớn là lúc con người dần dần tách ra khỏi đồ đằng ,bắt đầu có được lãnh địa riêng của mình .

Thời kì thứ ba là thời kì mà ma pháp hưng thịnh, con người khai sáng ra nhiều hệ ma pháp mới ,tạo ra kết giới để yêu ma không tấn công thành phố được ,sống trong thành phố ,thiết lập ra khu vực an toàn ,khai khoáng tài nguyên ,mở rộng lãnh thổ ,địa vị ngang hàng với yêu ma.Nhưng con người vẫn yếu thế trước số lượng yêu ma khổng lồ ,nhưng đã có một cuộc sống có tôn nghiêm không giống như lúc trước .

Trong tất cả tài liệu ở trường ,đều ghi về lịch thời kì bắt đầu thức tỉnh ma pháp.Không đề cập đến niên đại không có ma pháp sư ,cũng không hề đề cập tới sinh vật đồ đằng.

" Nhưng mà vì sao đồ đằng thú lại mất tích,không phải trước kia có rất nhiều đồ đằng sao ? Chẳng lẽ bọn chúng bị yêu ma giết ? " Mạc Phàm hỏi.

Bây giờ trong nước còn sót lại đồ đằng huyền xà ,điều này rất khác so với thời kì đầu,không phải đồ đằng rất mạnh sao. Có bọn chúng thì đế quốc yêu ma sẽ không ngấp nghé được nữa ,đáng ra không biến mất mới phải chứ.

" Coi là thế đi ,yêu ma cũng không thích đồ đằng ,đồ đằng thú chiến đấu hi sinh ,thiên địch của bọn chúng cũng không phải là yêu ma ..." Giáo sư Sử nói đến đây thì dừng ,không nói thêm .

Mạc Phàm nghe xong lập tức trầm mặc .

Có lẽ con người không đề cập đến đồ đằng không phải chỉ vì đoạn lịch sử chịu khuất phục kia .

" Nguyên nhân là gì thì cũng không ai biết ,dù sao cũng đã quá lâu rồi " Giáo sư Sử nói.

Giáo sư Sử không nói nữa ,Mạc Phàm cúi đầu nhìn kỹ phần miêu tả của lông vũ kia .

Phần miêu tả lông vũ rất dài ,những cũng chỉ là phỏng đoán ,tác giả cũng nhiều nhấn mạnh rằng cũng chưa thu thập được đầy đủ chân tướng.

Mạc Phàm nhìn phía cuối,chợt thấy tên tác giả này có chút quen thuộc .

" Tương Thiểu Quan??? " Mạc Phàm đọc lên cái tên này .

" Một chàng trai tốt si mê với đồ đằng thú ,đáng tiếc là sau khi phát hiện ra di tích đồ đằng mạnh nhất thì cho tới bây giờ chưa trở về " giáo sư Sử nói.

Mạc Phàm nghe cái tên này từ Tương Thiểu Nhứ .

Lúc còn ở trong sa mạc ,Tương Thiểu Nhứ nói là tìm dấu vết của anh trai ,Mạc Phàm không nghĩ tới là anh trai của Tương Thiểu Nhứ lại phát hiện ra được lông vũ của sinh vật đồ đằng nào đó ,để mà nói thì đây là một bước đột phá quan trọng trong lịch sử.

Nếu không có những người như này đi tim di tích cổ xưa thì con người sẽ hoàn toàn quên đi thời đại đồ đằng .

Cho tới bây giờ thì lịch sử không phải cho người ta cảm thấy xấu hổ ,không phải đụng tới vết sẹo mà là nhắc nhở con người phải tiến bộ.

Trên thế giới này không có chủng tộc nào là không bị tuyệt chủng ,vì chiến đấu mà đồ đằng trở thành lịch sử .


Tiềm hành : Tiềm: lén lút, Hành: đi. đi một cách nhẹ nhàng không ai hay biết.

Để cho dễ nhận ra thì các bạn có thể xem chap 102 truyện tranh để nhớ lại mặt giáo sư Sử .

Giang hồ phiến tử : Kẻ dùng thủ đoạn lừa gạt người khác.