Phương Tinh lặng lẽ lập kế hoạch cho tương lai, đôi mắt ngày càng sáng.
"Thời đại vũ trụ sáng chói như này, không đến nơi đầu sóng ngọn gió xông pha một phen, chẳng phải là đáng tiếc sao?"
…
Buổi sáng sớm.
Sương mù bao phủ.
Thanh Lâm phường thị nằm trên một đỉnh núi xanh, xung quanh núi là cây cổ thụ xanh tươi.
Đỉnh núi chìm trong sương mù dày đặc, khó mà nhìn rõ. Dưới chân núi là từng dãy nhà lều được dựng lên từ thân cây khổng lồ, trông rất chật hẹp tù túng. Cửa nhà không có rãnh thoát nước, nước thải tùy ý chảy lênh láng.
"Đây là Thanh Lâm phường thị sao? Quả thật trăm nghe không bằng một thấy..."
Phương Tinh mặc bào phục thanh sắc, đầu búi tóc, đeo một chiếc giỏ trên lưng, khuôn mặt đã được ngụy trang thành một thanh niên có ngũ quan chất phác, trông không khác gì người bản địa.
Lúc này, hắn thở dài một tiếng, âm thầm điều khiển một con chim sẻ giả trên bầu trời bay xuống, chui vào trong giỏ.
Để chuẩn bị cho cuộc thăm dò ngày hôm nay, hắn đã phải tốn rất nhiều công sức.
Hắn cũng đã quy hoạch cho nhiều tuyến đường chạy trốn, còn mặc áo bảo hộ nano sơ cấp bên trong bào phục, thêm cả dùi cui điện bên hông, có thể nói là trang bị đầy đủ.
Không chỉ vậy, trên đường đi luôn có máy bay không người lái hình chim giả, liên tục giám sát mọi động tĩnh xung quanh, giúp hắn tránh được nhiều nhóm người trông có vẻ không dễ chọc.
"Đây rốt cục là tu tiên phường thị hay là khu ổ chuột vậy trời?"
Sau khi vào khu nhà lều, điều đầu tiên đập vào mặt là một mùi hôi thối khó chịu, khiến Phương Tinh không khỏi phẩy phẩy không khí trước mũi.
Con đường lầy lội, cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng còn lộ ra một đoạn xương trắng...
Trông giống như một đoạn xương đùi của con người.
"Má nó..."
Phương Tinh nhìn về phía góc đường phía trước, dường như có một xác chết mới đang nằm, không biết bị ai giết, trên người đã bị lột sạch.
Trên đường có mấy người đi đường thần sắc vội vàng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy đôi mắt nhìn trộm qua khe hở của tấm ván và cửa sổ.
Mọi người hình như đã quen với xác chết thế này rồi.
"Hỗn loạn, vô trật tự... có thể chết bất cứ lúc nào?"
"Sống trong môi trường này, áp lực tinh thần chắc hẳn rất lớn!"
Phương Tinh thầm phỉ nhổ, chợt ánh mắt lóe lên.
Phía trước có một nam nhân trung niên cao gầy đi tới, mặc đạo bào màu xám, thần sắc âm lãnh ảm đạm.
Quan trọng hơn là, chiếc đạo bào màu xám trên người hắn khi di chuyển, dường như có từng tia từng sợi linh quang lấp lóe!
"Pháp bào? Tu sĩ?"
Phương Tinh trong lòng hơi động, vội vàng học theo võ giả gần đó, đứng sang một bên, nhường đường lớn ở giữa.
Có vài võ giả thậm chí còn xoay người hành lễ, trên mặt mang theo nụ cười khiêm tốn và lấy lòng.
Tất cả đều rất tự nhiên, như đã được quy ước từ trước.
"Lễ nghi tôn ti, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu..."
"Nếu không tránh né hành lễ, có phải sẽ bị giết không? Chết cũng vô ích à?"
Mang theo trạng nặng nề, Phương Tinh bước ra khỏi khu nhà lều, một đường đi lên trên.
Con đường mòn trên núi được lát bằng đá xanh, một số đã phủ đầy rêu phong, nhưng lại có một vẻ phong tình đặc biệt khác.
Lên đến lưng chừng núi, mơ hồ có thể thấy được mảng lớn kiến trúc, trông có vẻ chỉnh tề hơn, mặt đất được lát đá sạch sẽ.
Vài võ giả đang quét dọn ở gần đó, một số còn khiêng thùng gỗ, trông như nô bộc.
Đi thêm vài chục mét nữa, Phương Tinh nhìn thấy một tấm biển đề bốn chữ lớn "Thanh Lâm phường thị".
Bước vào phường thị, dòng người rõ ràng đông đúc hơn, hai bên đường có đủ loại hàng quán bày bán, hàng hóa cũng muôn hình vạn trạng.
Kỳ hoa dị thảo, rau quả còn đọng sương sớm, da thịt xương thú rừng, gạo trắng bóng...
Đương nhiên không thể thiếu các loại vũ khí kỳ dị, phù lục cổ quái, cùng với đủ loại bình bình lọ lọ...
Không ít người đứng trước các quầy hàng, hoặc ngưng thần quan sát, hoặc cò kè mặc cả.
Phương Tinh lạnh lùng quan sát, đại khái xác nhận nơi đây giao dịch chủ yếu là trao đổi vật phẩm, ngoài ra, thứ được sử dụng nhiều nhất là một loại vật phẩm tên là "Linh sa", chính là loại tinh thạch nhỏ như gạo trong tay hắn.
Ngoài các quầy hàng, trong phường thị còn có rất nhiều cửa hàng.
Thanh Đan phường, Bách Bảo các, Hỏa Luyện phường, Tiểu Phù đường, Thính Vũ lâu...
Có cái tên chỉ cần nghe qua đã biết nơi đó bán gì, có cái tên lại phải vừa đoán vừa mò.
Phương Tinh thoáng dừng chân trước Thính Vũ lâu, tiếng nhạc du dương như vọng bên tai, lập tức hiểu rõ nơi này là chốn nào.
"Vị tiểu ca này, vào chơi không? Chỉ một linh thạch một lần thôi!"
Có lẽ là hắn dừng lại lâu nên có một tỷ tỷ lộ nửa bộ ngực sữa ngoắc lại, ánh mắt như kéo tơ, mềm mại đáng yêu tận xương.
"Linh thạch? Hình như là loại tiền tệ cao cấp hơn linh sa?"
Phương Tinh thầm nghĩ, nhưng trên mặt lại giả vờ đỏ lên, ngại ngùng bỏ đi, khiến phía sau vang lên một tràng cười khúc khích như chuông bạc.