• Chương 33: Một lần biệt ly
Vào cửa, nam tử hướng trong tiệm quay đầu nhìn chung quanh, "Ngươi ở đây có . . ."
Lời còn chưa dứt, Samoyed hưng phấn lao đến, vây quanh dưới chân khách vòng quanh, lè lưỡi dốc sức liều mạng giả bộ dễ thương, cái loại nghị lực này khiến Trương Tử An không còn gì để nói nữa rồi.
Nhỏ nhắn mủm mỉm không khóc, chăm chú nhìn chằm chằm vào Samoyed.
Nam tử chỉ vào Samoyed, hỏi hắn nhi tử: "Ngươi xem con chó này như thế nào?"
Nhỏ nhắn mủm mỉm không nói gì, chỉ ngồi xổm xuống, hướng Samoyed vươn tay, Samoyed lập tức đem hai cái chân trước đạp tới.
Nhỏ nhắn mủm mỉm mỉm cười, dùng tay vuốt ve lông gáy của nó. "Chó ngoan! Ngoan ngoãn quá đi!"
"Ai!" Nam tử nặng nề mà thở dài,trong túi quần móc ra một gói thuốc lá, rút ra một điếu bỏ vào trong miệng, lại hướng Trương Tử An đưa, "Lão đệ, hút thuốc không?"
"Không cần." Trương Tử An từ chối nhã nhặn, hắn còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Nghe nói hiện tại có cái gì mê hồn khói, hút một cái liền hồ đồ, hắn đẹp trai như này nếu bị người ta cướp sắc thì phải làm sao bây giờ?
Không đợi Trương Tử An hỏi thăm, nam tử liền tự động nói.
"Đứa nhỏ này hàng năm nghỉ hè ở quê, hôm nay dưới quê có một đầu chó mới qua đời."
"Nha." Trương Tử An đã minh bạch, trách không được đứa nhỏ này thương tâm như thế.
"Ta cùng mẹ nó công tác đều bề bộn, nghỉ hè đều đem nó đưa về ở quê, để gia gia của nó trông chừng.Bạn bè của nó đều ở thành phố, dưới quê thì lại không có máy tính, nó chỉ có thể cùng chó vàng chơi đùa, khắp núi đồi chạy nhảy, nghỉ hè bài tập đều không làm, mỗi lần khai giảng trở về đều vừa khóc vừa gào, không nỡ về. Ai, con chó kia cũng là quá già rồi, rang chỉ còn mấy chiếc, năm trước cũng có chút theo không kịp hắn rồi. Lẽ ra ta nên nghĩ tới sớm một tí, năm nay. . ." Nam tử không có nói tiếp.
Một lát sau, hắn còn nói: "Tốt xấu xem như qua nghỉ hè., Hôm nay là ngày nghỉ trong nhà có mấy thân thích từ dưới quê lên, ta lại không ở nhà, nhi tử hỏi chó vàng thế nào rồi, thân thích nói vừa sau ngày nhi tử ta li khai thì nó liền. . ."
Trương Tử An thở dài, hắn nhớ tới cha mẹ của mình, sanh ly tử biệt cứ như vậy khó chịu, trong nháy mắt âm dương cách biệt. Đứa nhỏ này nhất định rất hối hận, hắn sẽ hối hận vì cái gì tự mình ở thêm một ngày, vì cái gì không làm bạn chó vàng đến cuối đoạn đường cuối cùng. Nhưng chó vàng nhất định cũng rất cố gắng, nỗ lực kéo dài một hơi, không cho tiểu chủ nhân chứng kiến thời khắc mình tắt thở.
Nam tử vỗ đầu con trai mình , "Tiểu tử này hôm nay khóc một ngày, làm cho thân thích dưới quê lên đều muốn chột dạ, ta còn chưa về nhà đã đi, thế là ta đành hứa dẫn hắn mua một cái."
Trương Tử An trước mắt hiển hiện ra một hình ảnh,giữa trưa nắng nóng mặt trời thiêu đốt vùng ngoại ô, tiếng ve kêu đinh tai nhức óc, một chú bé mặc quần cụt nhỏ nhắn mủm mỉm cùng một đầu chó trung thành tận tâm chơi đùa, đón gió chạy lên gò núi, giẫm lấy trơn trượt đá cuội lội qua sông nhỏ, bắt chuồn chuồn, bắt châu chấu, bắt bướm, bắt tôm cá. . . Chạy đến khi cả hai đều mệt lừ, chó vàng liền lè lưỡi nằm sấp trên bãi cỏ xanh, nhỏ nhắn mủm mỉm cậu trai tập trung nhìn con chó vàng lại không ngừng lau mồ hôi, đó nhất định là một khoảng thời gian vô cùng vô cùng khoái hoạt.
Xuân hạ thu đông,cây lại thay lá, nước sông kết băng lại hòa tan, nhỏ nhắn mủm mỉm cậu trai mỗi năm mỗi lớn lên, chó vàng mỗi năm mỗi già đi. Dần dần, chó vàng đã đuổi không kịp cậu trai rồi, ánh mắt biến thành đục ngầu, lông tóc dần uể oải thưa thớt, bởi vì sức ăn giảm bớt thân thể cũng trở nên rất gầy, bất quá bọn hắn vẫn cứ mỗi ngày dính cùng một chỗ.
Những kỉ niệm của ngày hè cuối cùng, đã vĩnh viễn lưu lại như một cuốn phim. Cậu trai cũng dự cảm được cái gì, bởi vậy khi thân thích từ dưới quê lập tức hỏi ngay tình hình về chó vàng.
Bất quá, chó vàng khẳng định ra đi không nuối tiếc, nó có thể lên an tâm mà lên thiên đường rồi.
Nam tử hút xong một điếu thuốc, nghiền tàn thuốc, nói: "Tốt rồi, không chậm trễ ngươi làm ăn, con chó này ta muốn, bao nhiêu tiền?"
"Ba ngàn." Trương Tử An nói.
Nam tử nhẹ gật đầu, "Có chút đắt, bất quá hài tử đã coi trọng, bao nhiêu tiền ta đều mua cho hắn, coi như là những mùa hè không thể cùng hắn ở cùng một chỗ bồi thường. Con chó này, chúng ta hai người sẽ cùng một chỗ nuôi."
Trương Tử An vỗ vỗ gáy của Samoyed, nó quay đầu lại hờ hững liếc hắn, trong ánh mắt một chút cũng không có cảm giác biệt ly, lập tức nghiêng đầu đi nịnh nọt tân chủ nhân rồi.
Trương Tử An không nhịn được trong lòng cười mắng: Cái này điệu bộ thối chó, đã có chủ nhân liền đem ta ném qua một bên, thiệt thòi ta mới vừa rồi còn đồng tình với nó!
Bán đi ba con sủng vật, Samoyed tuy bán được trễ nhất, lại có thể là trong bọn họ may mắn nhất, trải qua bi thương ly biệt về sau hai cha con nhất định sẽ rất cưng chiều nó, nó chỉ cần phụ trách am hiểu nhất giả bộ dễ thương là được rồi.
Cậu trai nhỏ nhắn mủm mỉm cùng Samoyed đã bắt đầu chơi đùa, nam tử cùng Trương Tử An cùng đi đến quầy thu ngân trả tiền.
Nam tử quay đầu lại nhìn Samoyed một chút, hỏi: "Lão bản, con chó này khỏe mạnh không bị gì chứ? Ta cũng không muốn mua về không tới vài ngày thì. . ."
Trương Tử An nói: "Ngài yên tâm. Con chó này trước một hồi vừa được tiêm qua vắc-xin phòng bệnh, đây là chứng nhận miễn dịch." Hắn đem hóa đơn, chứng nhận miễn dịch cùng giấy phép buôn bán sủng vật đưa cho nam tử, "Giấy phép bên trên đã viết, chỉ cần là tại vắc-xin phòng bệnh thời hạn có hiệu lực , nếu như nó bị bệnh truyền nhiễm, ngài có thể tùy thời trở về tìm ta, ta đảm bảo đền bù. Hết thời hạn về sau, liền cần ngài tự hành phụ trách sức khỏe của nó rồi."
Nam tử gật đầu biểu thị biết rõ rồi, Trương Tử An nói: "Ta ở đây có phần hướng dẫn nuôi chó cho tân thủ, là chính tay ta làm, ngài nếu cần thì mượn đi một phần. . ."
Nam tử khoát khoát tay, "Không cần không cần, chúng ta cũng không phải lần thứ nhất nuôi chó."
"Những cái kia một ít gì đó, ví dụ như thức ăn cho chó này nọ. . ." Trương Tử An không từ bỏ cơ hội kiếm tiền nào hết.
"Hôm nay chắc được rồi, mẹ của nó có khả năng cũng chờ sốt ruột rồi, hai ngày nữa rồi nói sau." Nam tử phất phất tay, "Nhi tử, đi! Về nhà ăn cơm rồi!"
Cậu bé ôm lấy Samoyed, đi theo nam tử ly khai. Samoyed nằm trên vai của cậu bé, lè lưỡi nhìn chăm chú Trương Tử An, thẳng đến khi bọn hắn quẹo khuất mới thôi.
Trương Tử An tựa hồ vừa bị tổn thương trầm trọng, tại cửa ra vào đứng thật lâu, nhìn chăm chú người đi đường tới lui, không rõ trong lòng tư vị gì.
"Được rồi! Rốt cuộc cũng yên tình!" Hắn trở lại trong tiệm, nhìn xem trống rỗng tủ trưng bày cùng lồng sắt, chỉ còn lại có tiểu hamster vừa tình tỉnh ngủ, còn mơ mơ màng màng mà chuẩn bị bắt đầu sống về đêm. Ba con sủng vật lúc còn ở đây, hắn luôn sầu muộn lúc nào có thể bán đi, thật sự khi bán mất, hắn lại cảm thấy có chút không chịu được.
Chiến tranh thì phải chấp nhận mất mác.
Nếu là cửa hàng thú cưng, nhất định phải bán sủng vật, nhất định phải kiếm tiền lợi nhuận, nếu không cũng chỉ có thể đóng cửa.
Ngành sản xuất sủng vật kẻ tốt với người xấu khó mà phân biệt, mỗi ngày đều có tiệm mới mở cửa, mỗi ngày đều có cửa hàng đóng cửa, cá lớn nuốt cá bé, chất lượng tốt trục xuất chất lượng kém, vì vậy hoàn cảnh càng thêm ác liệt.
Trong tiệm lúc này mặc dù thanh tĩnh, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lần nữa náo nhiệt lên.
Nhất định sẽ vậy.
( Lời của người dịch : Đây là chương cuối cùng của năm 2017 chúc các bạn có một năm mới vui vẻ và thành công trong cuộc sống và hạnh phúc bên gia đình và người thân)