Chương 27: Nhẫn kim cương
Phát tài phát lộc thường thường làm cho người ta nghĩ tới những con người mập mạp ấn tượng, con mèo này không giống, nó hình thể thon thả mà hoàn mỹ, thậm chí có thể nói có chứa vẻ đẹp mãnh liệt, nếu nói là mèo hoang cũng có thể. Nhưng nó tuyệt đối không phải mèo hoang,hai tròng mắt màu xanh lục giống như một đôi ngọc bội có giá trị cao, lóng lánh long lanh.
Con mèo này mặt rất nhỏ, mắt rất lớn, vóc người cao to ưu mỹ, là tỉ lệ trong truyền thuyết , nếu như mèo bên trong cũng có người mẫu, nó tuyệt đối đó là việc nó nên làm.
Nhìn từ trên xuống , sống mũi cao thẳng, mũi miệng hồng hào, miệng trông rất khéo , đường nét rõ ràng, lỗ tai to, khóe mắt hơi hơi thắt lại, uy nghiêm bên trong lộ ra vẻ quyến rũ.
Nó tứ chi bắp thịt cân xứng, ngón chân cường tráng mạnh mẽ, phối hợp mềm mại thân thể , khiến cho nó nhất cử nhất động hiện ra vô cùng linh hoạt, là một vhuấn luyện múa ba-lê lâu năm.
Nói về lông so với mèo Anh lông ngắn thì dài hơi một tí, nhưng hẳn là cũng thuộc về chủng mèo lông ngắn.
Trên người nó phân bố đủ loại kiểu vằn cùng lấm tấm. Gò má cùng cổ có từng đường nét rợn sóng, tứ chi thì có những đường nét không quy tắc, đuôi có từng vòng hình tròn hoa văn, thân thể thì lại che kín vằn hổ hoa văn. Hết thảy hoa văn đều mang màu vàng sậm.
Ngoại trừ màu vàng sậm vằn, lấm tấm chòm râu màu trắng ở ngoài, da lông có thể chói hai con mắt bởi màu vàng của nó, gió thu cùng thiên nhiên như hoà mình vào màu lông nó.
Nó ngồi xổm ở quầy hàng pha lê , cùng đôi kia sinh viên đại học gần trong gang tấc, bất kể là tình nhân hay là nhân viên cửa hàng đều đối với nó làm như không thấy.
Đôi sinh viên đại học tựa hồ phát sinh một chút nho nhỏ tranh chấp, âm thanh dần dần cao lên, tranh chấp tựa hồ bắt nguồn nữ sinh cầm trong tay một viên nhẫn kim cương.
Trương Tử An đứng nghe trong chốc lát, đại khái nghe ra nguyên nhân, nữ sinh muốn nhẫn kim cương, nhưng nam nhân kia không muốn mua cho nàng, nữ sinh dưới tình huống đó lại suy nghĩ nam nhân kia, không yêu thích nàng, không phải vậy tại sao không mua cho nàng?
Trương Tử An không chút nào đồng tình nam sinh này, hắn cười gằn nghĩ thầm: Quả nhiên,yêu nhau làm chi,cho chết nhanh! Cổ nhân nói không sai!
Tình nhân bên cạnh còn có một nhân viên hướng dẫn, e sợ cho thiên hạ không loạn , nói rằng: "Có muốn hay không thử mang một chút?"
Nữ sinh vui mừng mở to hai mắt, "Ai? Có thể không?"
Nhân viên cười nói: "Đương nhiên có thể. Không thử mang làm sao biết có thích hợp hay không đâu "
Nam sinh ở bên cạnh thấp giọng nhanh chóng khuyên can nói: "An An, đừng đeo, mang theo phải mua, đừng tin bọn họ cái trò này..."
Nhân viên bán hàng đem một cặp găng tay trắng tinh vào, nữ sinh bắt nam sinh đứng ra một bên, trước tiên mang găng tay, sau đó đem nhẫn mang ở ngón giữa tay trái , say sưa giơ tay trái lên, quay về ánh mặt trời, để nhất luồng ánh sáng từ kim cương bên trong khúc xạ ra bảy màu .
"Thật là đẹp..." Nàng phảng phất say rồi.
Trương Tử An nhìn kỹ con mèo.Nó tựa hồ đối với cái này nhẫn kim cương có hứng thú rất lớn,không nháy mắt nhìn chằm chằm, bất kể là nữ sinh đang mang ở trên đầu ngón tay ,ánh mắt của nó lại như gặp phải nam châm ,hấp dẫn con mắt màu xanh như ngọc bích bên trong phản chiếu nhẫn kim cương hình ảnh, thỉnh thoảng sẽ duỗi ra màu đầu lưỡi liếm liếm miệng, một bộ thèm nhỏ dãi dáng vẻ.
Chính diện chụp lấy chắc là có khả năng? Con mèo này rất an phận, không khó chụp lấy, chỉ cần tìm được một cái góc độ thích hợp...
"Xin lỗi, tiên sinh, nơi này không thể chụp ảnh." Tô Mẫn lướt ngang một bước, chặn lại hắn máy ảnh.
"Tại sao?" Trương Tử An buồn bực.
"Bởi vì chúng ta trong cửa hàng châu báu không ít được thiết kế đặc biệt , vì phòng ngừa đối thủ cạnh tranh đạo văn, xin ngài tha thứ." Tô Mẫn lưu loát nói ra lời được luyện tập.
Trương Tử An vò đầu, này cũng có chút khó. Kỳ thực nói đến hắn cùng những cái này nhân viên cũng coi như là đồng nghiệp,đều là buôn bán, một cái bán sủng vật, một cái bán châu báu, suy bụng ta ra bụng người, hắn không muốn cố ý làm khó dễ . Thế nhưng vừa tìm tới sủng vật hiếm có.
Liền như thế tay không mà về hiển nhiên không phù hợp tác phong của hắn.
Có câu nói, người gấp nhanh trí, (độc thân) chó cùng rứt giậu. Trương Tử An rất nhanh nghĩ đến một cái diệu kế.
Hắn ở trong đầu yên lặng mà suy tính kĩ kế sách, cảm thấy có thể được.
"Ta mua đồ." Hắn nói với Tô Mẫn.
Tô Mẫn cũng không tin, nhưng vẫn mỉm cười hỏi: "Xin hỏi ngài vừa ý cái nào?"
"Cái kia." Trương Tử An giơ tay lên, chỉ về nữ sinh trên ngón tay cái kia nhẫn kim cương.
"Ngạch, xin chờ một chút một chút." Tô Mẫn đi tới, ở quầy hàng nơi đó nhìn một chút.
Nào đó nhần viên thấy nàng lại đây, rất là không cao hứng, tàn nhẫn mà trừng nàng một chút,ra hiệu nàng đừng tới quấy rối.
Tô Mẫn cúi đầu tạ lỗi, trở lại Trương Tử An bên cạnh. Làm khó dễ nói: "Cái kia khoản nhẫn kim cương chỉ còn dư lại cái kia một cái, nếu không ngài đợi lát nữa? Chờ hai vị khách hàng xem xong ngài liền nhìn?"
Trương Tử An không muốn làm khó cô gái này, nhưng đối với ân ái tình nhân liền không phải khách khí như thế, hơn nữa hắn không chờ nổi, ai biết con mèo này khi nào sẽ từ nơi này biến mất?
"Ngươi hiểu lầm, ta không phải muốn 'Xem' ." Hắn cường điệu nói, "Ta là muốn 'Mua', hiện tại liền mua!"
Hắn mở ra điện thoại di động thanh toán phần mền, "Có thể chuyển khoản không? Không được ta đi sang bên cạnh ngân hàng ATM lấy tiền mặt. "
Tô Mẫn kinh ngạc há hốc mồm, người này mua thật sao?
Nàng không biết làm sao quay đầu lại nhìn về phía quản đốc, nàng cũng không rõ tình huống như thế nên xử lý như thế nào.
Quản đốc hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm phong phú, duy nhất thờ phụng giáo điều chính là: khách hàng trả tiền là Thượng Đế, không tiền khách hàng là rác rưởi, mà rác rưởi liền đuổi ra khỏi cửa.
Nàng tuy rằng cũng có chút bất ngờ, Bất quá cũng không có nửa phần do dự, lập tức đi tới bên nhân viên cùng đôi tình nhân bên cạnh, dùng đốt ngón tay gõ gõ quầy hàng pha lê, dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải quyết: "Xin lỗi, nhẫn vừa bị vị tiên sinh kia mua, xin mời gỡ xuống đi."
Nàng ra hiệu Trương Tử An, sau đó nghiêm mặt đưa bàn tay về phía nữ sinh.
Say sưa với nhẫn kim cương ánh sáng bên trong nữ sinh lập tức từ mộng đẹp đã biến thành ác mộng, sắc mặt nhất thời hoàn toàn trắng bệch, môi không ngừng mà run cầm cập, mà nam sinh thì lại như hạm hán gặp mưa lành, lập tức khôi phục tức giận, nện ngực giậm chân nói rằng: "Ai, ta nói là mua cho ngươi, ngươi xem việc này huyên náo, ai da da sách..."
Nhân viên kia làm sao có thể nuốt vào cái cục tức này, mắt thấy đun sôi con vịt lại bay, nàng có thể nào không tức giận? Nàng không dám phẫn nộ với khách hàng, con mắt trợn lên càng lớn, căm tức Tô Mẫn. Tô Mẫn cúi đầu, không dám cùng nàng đối diện.
Nữ sinh động tác dường như trên ti vi slowmotion không cam tâm chậm rãi gỡ xuống nhẫn kim cương,bỏ vào quản đốc trong lòng bàn tay, quản đốc nói với Tô Mẫn: "Đóng gói cho khách hàng cho tốt."
Nữ sinh tàn nhẫn mà quay về nam sinh đạp một cái, giận đùng đùng rời đi. Nam sinh toét miệng, hít khí lạnh, trên mặt vẻ mặt như là "tuyệt xử phùng sinh" (tìm đường sống trong chỗ chết), theo nữ sinh đi ra phía ngoài. Đi ngang qua Trương Tử An thời điểm, hắn thấp giọng nói với Trương Tử An: "Anh em, đa tạ giải vây! Lần sau có thể gặp gỡ ta mời ngài ăn cơm..."
Nói xong, nam sinh cũng rời đi cửa hàng châu báu.