Chương 73: Ngôi Vị Hoàng Hậu

"Tiểu thư, người nếu đã không đi thì tại sao lại còn để cho Như Sương mang lễ vật đến?" Nhìn động tác của Tiết Phong Lan, Như Ngọc bên cạnh lấy làm khó hiểu.

Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong cung nhưng tính tình nàng không hề vì vậy mà bị ảnh hưởng, có lẽ là do sự bảo hộ của Thái hậu quá lớn, cho nên tính tình Như Ngọc trước giờ vẫn luôn yêu ghét rõ ràng. Đối mặt với âm mưu của đám nữ nhân chốn hậu cung Như Ngọc nàng rõ hơn ai hết, cho nên ấn tượng của nàng đối với Hoàng hậu nương nương trước giờ không hề quá tốt, bởi một người bước lên địa vị cao quý như Hoàng hậu đây thì tay làm sao có thể không nhiễm bẩn? Huống hồ sự việc lần này rõ ràng là nàng ta muốn chống đối Thái Hậu, ý đồ khiến Tiết Phong Lan mất mặt, nàng là người của Thái hậu, cũng là người của Tiết Phong Lan, mặc kệ chủ tử làm đúng hay sai, điều nàng cần làm là đứng về phía chủ tử, điều Hoàng hậu làm càng khiến cho nàng không thể nảy sinh hảo cảm.

Tiết Phong Lan quyết định không đi dự cung yến là một điều vô cùng đúng đắn, Như Ngọc hoàn toàn ủng hộ hai tay, chỉ là nếu nàng đã quyết định không đi nhưng lại cho người mang lễ vật đến, tuy nói điều này là hợp lễ nhưng tính tình Hoàng hậu thế nào, người trong hậu cung đều rõ ràng, nếu Hoàng hậu nhìn vật nhớ người, đến lúc đó nổi trận lôi đình muốn tìm người trút giận thì phải làm sao?!

Nàng biết Tiết Phong Lan thông minh, sẽ không vác đá đập vào chân mình nhưng nàng vẫn là nhịn không được mà lo lắng.

Đôi tay ngọc ngà cầm lấy một hộp gấm nhỏ cẩn thận đặt chiếc khăn lụa đỏ vào bên trong, bàn tay vuốt nhẹ tấm khăn lụa, chất liệu mềm mại khiến người sờ vào liền cảm thấy thoải mái. Khăn lụa không lớn, thích hợp làm khăn tay, đóa hoa mẫu đơn được thêu một cách tinh tế, đường chỉ khéo léo, màu đỏ rực rỡ của hoa kết hợp với màu lá xanh càng làm nổi bật khí chất cao quý vốn có của mẫu đơn, bức tranh mẫu đơn thật sự có thể nói là kinh diễm lòng người, danh xứng với thực.

Nửa tháng này tuy nàng vẫn luôn nằm trên giường tịnh dưỡng nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ lãng phí thời gian quý báu của bản thân, từ trước đến nay Tiết Phong Lan đối với cầm kì thư họa đều không có hứng thú nhưng thân là tiểu thư khuê các những kỹ năng cơ bản như vậy nàng đều đã được học qua. Thời gian nửa tháng của nàng được phân chia làm hai, một phần là để nghỉ ngơi, phần còn lại là dùng để rèn luyện bản thân, thật ra khi lựa chọn thêu thùa nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu, dù sao nàng cũng là đang dưỡng thương, nếu hiện tại nàng luyện đàn thì chẳng phải tự mình thông tri cho mọi người trong phủ biết, bản thân nàng hoàn toàn không có trở ngại gì, thậm chí còn ngày ngày sênh ca múa hát?

Tiết Phong Lan cũng không ngu ngốc đến mức đó, huống hồ người đánh đàn hay nhất trong phủ vốn không phải là nàng, nàng cũng không muốn tự mình bêu xấu, về phần đánh cờ, bên cạnh Tiết Phong Lan đã có một cao thủ như Ngọc Sương, nàng cũng không muốn bản thân phải tự thân vận động. Cầm kì không được chỉ còn lại thư họa, so với đối thơ vẽ tranh, Tiết Phong Lan lại càng thích luyện chữ, người xưa có câu: "Nét chữ là nét người", người viết chữ cứng cáp là một người mạnh mẽ, nét chữ mềm mại thì thể hiện tính nhu mì, thế nhưng trong nét chữ của nàng, nhu cương đều có đủ, huống hồ luyện chữ cũng là một loại rèn luyện tính kiên nhẫn cùng tâm tình, so với việc đánh cờ để nâng cao trí tuệ thì luyện chữ lại khiến ta thêm kiên nhẫn, bên cạnh việc luyện chữ, Tiết Phong Lan cũng theo Xuân Cầm học thêu thùa may vá.

Thời gian học không dài, bức tranh mẫu đơn tranh diễm này cũng chỉ một giai đoạn ngắn, vốn dĩ Tiết Phong Lan không hề có ý định sẽ tặng cho Hoàng hậu, nhưng cung yến lần này nàng đã không đi, cũng không thể không nể mặt mà không mang lễ vật đến, đoạn đường của nàng vẫn còn dài, nàng cũng không muốn bản thân đắc tội Hoàng hậu nương nương.

"Không đi đã là không có thành ý nếu hiện tại không mang lễ vật đến thì chỉ sợ sẽ chọc giận Hoàng hậu." Hoàng hậu dù sao cũng là mẫu nghi thiên hạ, phượng hoàng trên cành cao sẽ chấp nhất chuyện nhỏ nhặt nhưng tâm tính nữ nhân, Tiết Phong Lan nàng cũng là nữ nhân tất nhiên hiểu, đặc biệt là nữ nhân chốn hậu cung, âm trầm tàn nhẫn, thù dai thế nào nàng rõ ràng hơn ai hết. Lần này là nàng không nể mặt Hoàng hậu, cho dù Hoàng hậu không truy cứu thì cũng có một số kẻ khác truy cứu thay, huống hồ nàng lại đang nhận ân sủng từ Thái hậu, điều đó sớm đã biến nàng thành cái gai trong mắt nhiều người, nếu để những người có tâm thừa nước đục thả câu, chỉ sợ cuộc sống sau này sẽ càng thêm khó khăn. Thân phận đích nữ Thượng thư phủ này của nàng so với nguoigw thường đúng là cao hơn rất nhiều nhưng Đại Ngụy rộng lớn, quý tộc nhiều như mây, khắp lục bộ cũng không chỉ có mình nàng là đích nữ của Thượng thư phủ, cho nên Tiết Phong Lan cũng chẳng cảm thấy tự hào với điều này.

"Tiểu thư, lúc nãy phu nhân đến, tại sao người lại không gửi lễ vật cho phu nhân?" Xuân Cầm biết lời này của bản thân là không nên nói ra nhưng nếu không nói ra, khúc mắc trong lòng nàng vĩnh viễn sẽ không được giải.

Động tác trên tay Tiết Phong Lan dừng lại, nhớ lại những lời Thượng thư phu nhân đã nói lúc nãy, tâm tình yên tĩnh như nước rốt cuộc cũng dậy sóng, chỉ là gương mặt nàng từ đầu chí cuối vẫn duy trì bình thản, môi mỏng một lúc sau mới mở miệng nói.

"Thành ý vẫn nên để người của mình thể hiện."

Xuân Cầm mấp môi, định mở miệng nói gì đó nhưng cuối cũng lại quyết định im lặng, theo như lời Tiết Phong Lan thì chẳng phải là Thượng thư phu nhân không phải là người của mình sao?

Người của mình, câu nói này có rất nhiều nghĩa, bất kể là nghĩa nào thì cũng mang một mối quan hệ thân thiết, nhưng trong lời nói của Tiết Phong Lan, không biết có phải bản thân nàng lầm tưởng hay không, nàng mơ hồ cảm thấy sự lạnh nhạt, tựa hồ đối với Thượng thư phu nhân nàng cũng không có bận tâm nhiều như vậy.

Rốt cuộc là sai chỗ nào? Xuân Cầm không rõ, trước kia tình cảm của hai người họ vốn rất tốt, chỉ là thời gian gần đây, nàng ở bên cạnh hầu hạ Tiết Phong Lan rốt cuộc cũng cảm thấy nàng ta đang dần xa cách với Thượng thư phu nhân. Trước kia bất kể là có chuyện gì, Tiết Phong Lan khẳng định tìm Thượng thư phu nhân đầu tiên, người thứ hai mà nàng tìm đến tâm sự chính là tỷ tỷ Tiết Phong Linh của mình, hiện tại bất kì chuyện gì Tiết Phong Lan đều giấu trong lòng, khi nghe người khác nhắc đến chuyện của Thượng thư phu nhân, nàng cũng không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, tựa hồ đối với nàng, người sinh thành và dưỡng dục nàng chỉ là một người xa lạ.

Ngay từ khi quyết định đi theo Tiết Phong Lan, Xuân Cầm sớm đã biết bản thân phải đưa ra lựa giữa nàng ta và Thượng thư phu nhân, mặc dù sớm đã biết nhưng nhìn tình hình hiện tại, tâm tình nàng rốt cuộc cũng xuất hiện một tia do dự, dù sao thì Thượng thư phu nhân cũng là người có ơn với nàng, nàng cũng không phải loại người lấy oán báo ơn, cho nên tâm tình của nàng hiện tại vô cùng phức tạp.

"Xong rồi." Cẩn thận đóng hộp gấm lại, Tiết Phong Lan liền giao lại cho Như Sương, đối mặt với ánh mắt phức tạp của Xuân Cầm nàng chỉ xem như không thấy, dặn dò Như Sương vài câu rồi bảo Như Ngọc bế nàng ra ngoài đưa tiễn Như Sương.

Nàng biết rõ khúc mắc trong lòng Xuân Cầm nhưng nàng không muốn nói, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, dù sao chuyện nàng trùng sinh vốn dĩ là nghịch thiên, chuyện này Tiết Phong Lan chưa từng nói với bất kì ai, bởi vì nàng cảm thấy điều đó vốn dĩ không cần thiết, bản thân nàng không thể giữ bí mật cho chính mình thì có thể mong chờ ai giữ thay bí mật nàng? Huống hồ cho dù nói ra cũng không biết có bao nhiêu người tin tưởng, vả lại nàng cũng không cần ba người Xuân Cầm vì điều này mà hiểu nguyên nhân nàng báo thù Tiết Phong Linh, Tiết Phong Lan nàng làm người từ kiếp trước đến kiếp này, ngoại trừ Lam Thành Vũ ra thì nàng cũng không muốn bất kì ai hiểu cho nỗi khổ của nàng, bởi đó là tôn nghiêm của nàng.

Tiết Phong Lan nàng cho dù tàn phế hai chân cũng không cần sự thương hại của bất kì người nào!

Mặt trời xuống núi, bầu trời xung quanh đã chập tối, không thua kém với kinh thành bên ngoài đang náo nhiệt, Tiết phủ hôm nay cũng trang hoàng lộng lẫy, đèn lồng giăng khắp nơi, vải lụa đỏ treo khắp sân, một hai ngọn thiên đăng được người thả, theo gió mà bay khắp trời, khiến bầu đêm tối nháy mắt trở nên sáng rực. Từ xa nhìn lại, một hồng y nữ tử đang tiến về phía này, thân hình thanh mảnh, bước chân chậm rãi, tựa như đóa hoa đang khiêu vũ, mái tóc đen dài theo gió bay lượn, nhìn người đến, Tiết Phong Lan không khỏi có chút kinh ngạc.

"Nhị thẩm?" Người đến không ai khác chính là Nhị phu nhân Lâm thị của nhị phòng, ngày thường nàng chỉ ăn mặc một vài bộ y phục có màu sắc tối, cho nên nhìn nàng so với tuổi thật của mình quả thật nhiều hơn không ít, mà thân thể nàng lại yếu đuối, nhìn vào vô cùng suy nhược, không hề có sức sống. Hôm nay lại khác hẳn, bộ hồng y này mặc trên người Lâm thị quả thật là vừa vặn, không chỉ tôn lên dáng người mà còn khiến nàng như trở thành một người khác, trong có sức sống hẳn ra, nếu không phải là gương mặt quen thuộc, chỉ sợ Tiết Phong Lan cũng không nhận ra đây là ai.

"Tứ tiểu thư định ra ngoài sao?" Nhìn bộ dạng của Tiết Phong Lan cùng hai người Như Sương Như Ngọc bên cạnh, Nhị phu nhân không khỏi suy đoán.

"Đúng vậy, Lan Nhi chỉ đang định tiễn Như Sương tiến cung." Đối với mục đích của bản thân, Tiết Phong Lan cũng không hề che giấu, nhìn bộ dạng hiện tại của nàng, bất kì người cũng đều đoán được nàng đang định ra ngoài, nếu nàng không thành thật trả lời chỉ khiến người khác thêm sinh nghi, cho nên không bằng để chính bản thân nàng tự mình cho các nàng câu trả lời thích đáng, tránh lời ra tiếng vào, lời đồn không có căn cứ.

Nhị phu nhân sửng sốt, mới giật mình mở miệng: "Như vậy thật trùng hợp, có lẽ Tứ tiểu thư không thể đưa tiễn người của mình ra phủ được, bởi lần này ta đến đây là muốn nói cho Tứ tiểu thư biết, lão thái thái cho gọi mọi người đến ngoại viện dùng bữa." Mục đích Tiết Phong lan để Như Sương tiến cung nàng ít nhiều cũng hiểu được nguyên nhân sẫua bên trong, chỉ là nàng không rõ vì sao Tiết Phong Lan lại có thể thản nhiên trả lời câu hỏi này của nàng, chẳng lẽ nàng ta không sợ nàng sẽ đem lời này nói cho những người khác biết sao?

Càng ngày Lâm Thị thật sự không thể nhìn thấu Tứ tiểu thư này nữa rồi.

Tiết Phong Lan nhướng mày, không rõ vì sao Tiết lão thái thái lại cho mời nàng đến ngoại viện dùng bữa, nhưng nhìn bộ dạng của Nhị phu nhân, có lẽ người được mời không chỉ có một mình nàng. Tiết Phong Lan cho Như Sương một ánh mắt, sau đó hai người liền tách ra, đi về hai phía trái ngược nhau, Như Sương vẫn như trước tiến về phía cửa phủ, mà Tiết Phong Lan lại được Như Ngọc bế về phía ngoại viên, song song bên cạnh là Nhị phu nhân Lâm thị.

Quan hệ giữa nàng và Nhị phu nhân trước giờ vốn không tồi, nước sông không phạm nước giếng, người không phạm ta ta không phạm người, đạo lí này Tiết Phong Lan hiểu rất rõ, mà Nhị phu nhân cũng là người thức thời, bất kể trước kia nàng và Tiết Lan Hương có tranh chấp gì thì đó cũng là tranh chấp của hài tử, không đến nhắc đến, đối với những chuyện nhỏ nhặt nàng cũng không mấy bận tâm, cho nên quan hệ giữa Đại phòng và Nhị phòng trước giờ vẫn luôn hòa hoãn.

Ba người một mạch đi thẳng đến ngoại viện, trên đường đi nàng cùng Nhị phu nhân hàn huyên mấy câu, chủ yếu là hỏi thăm về sức khỏe nàng ta, còn không thì cũng hỏi về tình hình của hai huynh muội Tiết Vũ Văn cùng Tiết Lan Hương, trước bộ dạng nhiệt tình quan tâm của nàng, Nhị phu nhân cũng rất thành thật mà trả lời, chỉ là trong lòng nàng ta lấy làm lạ, chẳng lẽ nàng không hề bận tâm nguyên nhân Tiết lão thái thái gọi mọi người đến ngoại viên dùng bữa sao?!

Tiết Phong Lan tất nhiên là nhận ra nghi vấn của Nhị phu nhân, chỉ là nàng biết, mặc dù Lâm thị được Tiết lão thái thái ủy thác đến tìm nàng nhưng chưa chắc nàng đã biết được gì, Tiết lão thái thái vốn là một con cáo già, muốn biết được thông tin từ miệng nàng ta, chỉ sợ là không dễ dàng, cho nên Tiết Phong Lan cũng không muốn tốn thời gian để hỏi những tin tức không mang lại kết quả gì.

Khi các nàng đến nơi, mọi người đã đông đủ ngồi hết vào bàn, ngay cả Tiết Thanh Liên và Tiết Yên Hoa cũng có mặt, nhất thời khiến mọi người không rõ là có chuyện gì.

"Lan Nhi thỉnh an tổ mẫu, tam thúc, tam thẩm, cô cô."

"Nếu đã đến thì ngồi xuống đi." Tiết lão thái thái gật đầu, ra hiệu cho Huỳnh ma ma phía sau, Huỳnh ma ma lập tức cho người dọn thức ăn lên, hôm nay cũng không phải ngày trọng đại gì nhưng thức ăn dọn lên món nào món nấy đều cũng là sơn hào hải vị, giá trị hoàng kim.

"Tứ muội."

Tiết Phong Lan ngẩng đầu, phát hiện nữ tử trước mặt so với nửa tháng trước đúng là khác hơn không ít, tựa như một con bướm vừa hóa kén, bất kể là lời ăn tiếng nói hay biểu cảm, nàng đều toát lên thần thái của một tiểu thư khuê các, khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.

"Đại tỷ, nữ tử cập kê đúng là khác trước." Còn mấy ngày nữa là đến lễ cập kê của Tiết Thanh Liên, nếu là trước kia đối với một thứ nữ, Tiết lão thái thái sẽ không chuẩn bị bất kì thứ gì cho nàng, nhưng nghe đâu hai ngày trước, bồ câu đưa thư từ Hạ gia truyền đến, mối hôn sự của Hạ Túc và Tiết Thanh Liên đã được người Hạ gia chấp nhận, tin vui liên tiếp tin vui, cho nên thời gian này Tiết lão thái thái đối với Tiết Thanh Liên cũng chiếu cố khá nhiều, mà thái độ của Tiết thị đối với nàng ta cũng hòa hoãn không ít.

Hai má Tiết Thanh Liên ửng hồng, bộ dạng ngại ngùng mở miệng: "Tứ muội chê cười rồi."

"Tứ tỷ hảo." Vốn dĩ Tiết Yên Hoa cũng không tình nguyện nhưng bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Vũ di nương, nàng bất đắc dĩ mới mở miệng.

Ánh mắt Tiết Phong Lan rơi vào người Tiết Yên Hoa, rồi lại liếc nhìn Vũ di nương đối diện, bắt gặp ánh mắt nàng, Vũ di nương vội cấp cho nàng một nụ cười thật tươi, trong lòng Vũ di nương nghĩ gì, nàng còn xa lạ sao? Thượng thư phủ chỉ có hai thứ nữ là Tiết Thanh Liên và Tiết Yên Hoa, mà Tiết Thanh Liên hiện tại tuy không được gả vào hào môn nhưng Hạ gia Khâm Châu cũng không phải gia tộc tầm thường, đối với một thứ nữ có thể làm chính thê của trưởng tử Hạ gia đã là điều vô cùng tốt, huống hồ hiện tại đãi ngộ của Tiết Thanh Liên ở Tiết phủ chẳng khác gì đích nữ, nói dễ nghe là Tiết Yên Hoa không muốn thua kém, nói khó nghe chính là nàng ta đang đố kỵ!

Đối với mẫu tử Tiết Yên Hoa, nàng cũng chẳng thể nào nảy sinh hảo cảm, một người thì tâm tư thâm trầm, một người cũng chẳng chịu thua kém, tuổi còn nhỏ mà dã tâm không hề nhỏ, những kẻ như vậy vốn dĩ là không biết thỏa mãn, đồng thời cũng là loại người mà Tiết Phong Lan ghét nhất!

"Hiếm khi có tâm trạng bà lão này vui, muốn mời mọi người dùng bữa, đều là người nhà không cần khách sao làm gì."

Lời nói của Tiết lão thái thái cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiết Phong Lan, nàng nâng mắt nhìn, vừa hay chạm phải ánh mắt thâm thúy của Tiết lão thái thái, nàng nở nụ cười, không khỏi nhớ cuộc giao dịch của nàng và nàng ta.

"Ngươi là muốn bàn điều kiện với bà lão này sao?" Ánh mắt Tiết lão thái thái nguy hiểm nheo lại, rõ ràng lời nói của Tiết Phong Lan đã chọc giận nàng.

"Lan Nhi nào dám?" Đối với ánh mắt của người đối diện, nàng làm như không thấy. "Con chỉ muốn cho người biết, lời tổ mẫu dạy, Lan Nhi chưa từng quên."

"Nha đầu, từ khi nào ngươi lại trở nên hiểu chuyện như vậy, là từ hai tháng trước hay là..." Lời nói của Tiết lão thái thái rõ ràng là đang ám chỉ hai tháng trước Tiết Phong Lan té hồ xong liền thay đổi tính, hoặc sâu xa hơn chính là trước giờ nàng đều luôn giả vờ, dùng mặt nạ để đối mặt với mọi người trong phủ. Bất kể là nguyên nhân nào thì tận sâu trong đáy lòng của Tiết lão thái thái đều sinh ra sự phòng bị đối với nữ hài trước mặt.

"Tổ mẫu hiểu lầm, chính là thời gian gần đây Lan Nhi  con cũng đã đọc không ít sách, đạo lí nhân nghĩa gì đó Lan Nhi không hiểu nhưng một câu đơn giản như "Có qua có lại mới toại lòng nhau" Lan Nhi tự nhận bản thân hiểu rõ, đặc biệt là khi tổ mẫu cho gọi Lan Nhi để nói về tấm thiệp mời cung yến."

Tiết lão thái thái cười lạnh, đây là lần đầu tiên nàng và nàng ta trò chuyện mà không bùng nổ đến mức cãi nhau, nhưng giọng điệu hai bên đều nồng nặc mùi dao kiếm, nếu là bình thường nàng sẽ không có kiên nhẫn ở đây đấu võ mồm với một nha đầu như Tiết Phong Lan, dù sao nàng cũng là trưởng bối, nhưng hôm nay vì Tiết thị, Tiết lão thái thái cũng không có ý định vòng vo tam quốc.

"Nói đi, người muốn gì từ bà lão này?"

"Lan Nhi nói ra, tổ mẫu sẽ không trách tội con chứ?"

"Ngươi sợ hãi gì bà lão này chứ?" Tiết lão thái thái nhướng mày, nếu Tiết Phong Lan sợ nàng trách tội thì ngay từ đầu đã không mở miệng bàn điều kiện với nàng, hiện tại lại giả vờ sợ hãi, kĩ thuật này cũng quá non đi. Nàng sống hơn nửa đời người, loại người nào nàng chưa từng ặp qua, Tiết Phong Lan chỉ là một trong số những kẻ đó mà thôi.

"Điều mà Lan Nhi muốn... tổ mẫu nhất định có thể giúp Lan Nhi thực hiện." Tiết Phong Lan nở nụ cười, nụ cười như u lan chớm nở, đây là nụ cười có thiện ý nhất mà Tiết lão thái thái bắt gặp ở nàng.

"..." Ánh mắt Tiết lão thái thái âm trầm đi vài phần, Tiết Phong Lan hiện tại hoàn toàn khác hẳn với tỷ tỷ song sinh của nàng là Tiết Phong Linh, rõ ràng là cùng một mẹ sinh ra, lại có cùng một dung mạo, nhưng tại sao tính tình có thể trái ngược như thế?

Trong lòng không khỏi nhớ đến mấy ngày trước nàng đã gọi Tiết Phong Linh đến đây trò chuyện.

"Con có biết ta gọi con đến đây là để làm gì không?"

Lông mi Tiết Phong Linh run lên, lắc đầu: "Thứ cho Linh Nhi ngu muội, không hiểu rõ ý của tổ mẫu..."

"Con là nữ nhi xinh đẹp nhất, thông minh nhất của Tiết gia, từ nhỏ ta đã nghiêm khắc với con, yêu cầu con phải tinh thông cầm kỳ thư hoạ mọi thứ... con có từng nghĩ là vì sao không?"

Tiết Phong Linh sửng sốt: "Là vì tổ mẫu kì vọng cao ở con?"

Tiết lão thái thái hiếm khi nở nụ cười nhưng ở trước mặt Tiết Phong Linh, nụ cười của nàng lúc nào cũng nở trên môi.

"Con có bao giờ nghĩ đến dung mạo con khuynh quốc khuynh thành nhưng ta lại ít khi cho con xuất đầu lộ diện? Con có nghĩ tới mặc kệ con làm sai điều gì, ta cũng chưa từng trách móc nặng nề, yêu thương con như trước?"

Trên mặt Tiết Phong Linh xuất hiện tia mơ hồ không rõ nhưng tận sâu trong ánh mắt của nàng đã lóe lên hàn quang.

Tiết lão thái thái thở dài: "Con là nữ nhi thông minh, lời ta nói chẳng lẽ còn chưa đủ rõ sao? Ngay từ đầu, mặc kệ phụ mẫu con có đồng ý hay không thì ta cũng đã quyết định, đưa con vào cung, để con làm Hoàng hậu, cho con làm mẫu nghi thiên hạ, để quyền thế của Tiết gia ta trở nên không thể lay động."

Tiết Phong Linh ngây ra, nàng sớm đã đoán được chỉ là không ngờ đến, Tiết lão thái thái thật sự muốn nàng tiến cung để nàng trở thành mẫu nghi thiên hạ.

"Nhưng Hoàng thượng đã..." Ngụy đế tuổi không thua kém Thượng thư đại nhân, huống hồ hắn đã có Hoàng hậu, bên cạnh còn có một nữ nhân như ngọc là Hương Quý phi, luận dung mạo Tiết Phong Linh tự nhận bản thân không hề thua kém nữ nhân trong hậu cung, chỉ là tuổi nàng còn trẻ, cho dù nàng tiến cung thì Hoàng hậu và Hương Quý phi sẽ ngồi yên nhìn nàng nhận được sự sủng ái của Ngụy đế sao? Đáp án là không! Không có bất kì nữ nhân nào chịu chia sẻ phu nhân của mình với người khác, Hoàng hậu như vậy, Hương Quý phi cũng như vậy, nàng tuy có đủ thủ đoạn nhưng đối mặt với đám nữ nhân trong hậu cung chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, mặc dù giấc mộng của nàng là trở thành mẫu nghi thiên hạ nhưng ngay từ đầu nàng đã không dám tơ tưởng đến Ngụy đế.

"Ngốc Linh Nhi, Hoàng thượng đã già rồi, nhưng mà hắn có nhi tử, quan trọng nhất là, đám con của hắn đều rất ưu tú, rất giỏi giang, hơn nữa phần lớn tuổi đều xấp xỉ con. Sau này, một người trong đó sẽ bước lên ngôi vị Hoàng đế, còn con, chỉ cần ngồi đợi chờ thời cơ kia đến."