Chương 126: Nam Tử Thần Bí

Giọng nói nam tử trầm thấp, thanh đạm, trong trẻo, trong bóng đêm vang lên đặc biệt rõ ràng.

Nam nhân!

Vì sao lại có nam nhân xuất hiện trong phòng nàng?

Tiết Phong Lan ngay lập tức liền tỉnh ngủ, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, nàng không có chú ý nam tử nói gì, nàng chỉ đang suy nghĩ vì sao trong khuê phòng của nàng lại xuất hiện một người nam nhân, hơn nữa còn xuất hiện trong vô thanh vô tức như vậy.

Đáy mắt Tiết Phong Lan xuất hiện tia hoảng hốt, bất quá rất nhanh nàng liền trấn định lại, tay nàng mò xuống dưới gối đầu, bàn tay chạm phải vật lạnh lẽo khiến nàng hơi yên tâm thở ra.

Hành động của nàng không thoát khỏi mắt nam tử, mặc dù cách một tấm rèm che nhưng đối với người có võ công thì thị lực lại tốt hơn người bình thường, hoạt động trong bóng đêm cũng không có trở ngại, huống hồ từ khi đặt chân bước vào căn phòng này, ánh mắt hắn liền rơi vào người nàng chưa từng rời khỏi, nhất cử nhất động của nàng đều bị hắn thu vào mắt.

“Nữ hài tử chơi dao không tốt.”

Thân thể Tiết Phong Lan rõ ràng cứng lại trong giây lát, đúng vậy, đồ vật mà nàng giấu ở dưới gối là một con dao nhỏ, từ khi trùng sinh đến nay Tiết Phong Lan luôn sống trong hận thù và lo lắng, buổi tối lúc nào nàng cũng gặp ác mộng, cho nên nàng đã lén giấu một con dao nhỏ dưới gối, một là ngừa ác mộng, hai là để phòng thân, không nghĩ đến có một ngày lại dùng đến.

“Ngươi là ai?” Tiết Phong Lan không nghĩ đến đối phương lại biết nàng giấu dao dưới gối, tay nàng siết chặt con dao, ánh mắt đề phòng nhìn người đối diện, một người có thể vô thanh vô tức bước chân vào phòng nàng sợ là thân thủ không tầm thường, huống hồ đêm nay là Như Sương canh gác, Như Sương có võ công, nàng ở Thiền Vu Sơn Tự đã được chứng kiến, vậy mà Như Sương lại không phát hiện ra hắn, xem ra võ công của hắn đúng là cao hơn Như Sương một bậc.

Người này thần bí khó lường, nếu hắn thật sự muốn ra tay với nàng thì cho dù trời có sập xuống nàng chạy cũng không thoát, vì vậy thân thể Tiết Phong Lan buông lỏng đi rất nhiều, chỉ là bàn tay của nàng vẫn không buông con dao ra.

Hắn không muốn lấy mạng nàng thôi nhưng cũng chưa nói là không có gây bất lợi cho nàng ở phương diện khác, tỷ như... cướp sắc?

Điều nàng lo lắng không phải là không có nguyên nhân, nửa đêm nửa hôm không ngủ, một nam tử lại xông vào phòng của nữ tử, chẳng lẽ chỉ muốn nói chuyện phiếm? Mặc dù không rõ mục đích của nam nhân này là gì nhưng đáy lòng nàng vẫn có chút không yên tâm, loại người này nàng gặp nhiều rồi, không cần nghĩ cũng biết hắn nhất định là muốn làm chuyện xấu, nàng không sợ hắn giết nàng, chỉ sợ hắn tiền dâm hậu sát, ách... lời nói này ra đúng là rất xấu hổ nhưng nam nhân là sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, Lam Thành Vũ chính là ví dụ điển hình, nam tử trước mắt này, ai đảm bảo hắn không có tâm tư xấu xa gì với dung mạo của nàng?!

“Ngươi đúng là một vật nhỏ vô ơn, ngay cả ân nhân cứu mạng của mình mà cũng không nhớ.” Giọng nói nam tử mang theo vẻ cười cợt, trong bóng đêm Tiết Phong Lan không không thấy rõ gương mặt hắn ra sao nhưng thân cao mét tám, thân hình đĩnh bạc, tóc dài phiêu dật, nhìn qua cũng biết là một nam tử tuấn tú.

“Ân nhân cứu mạng?” Tiết Phong Lan nắm bắt được vài chữ quan trọng, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó lại là không thể tin được: “Là ngươi?!” Người ở dưới vực khi đó nàng gặp là hắn? Hắn là người đã cứu nàng?

“Nếu không ngươi nghĩ là ai?” Đào Hoa Cốc là địa bàn của hắn, nơi đó ngoại trừ người của hắn ra thì không còn người khác, huống hồ khu vực đó lại còn là cấm địa, không được sự đồng ý của hắn thì không ai được phép bước vào, nàng tự tiện xông vào, mặc dù là từ trên trời rơi xuống. Lẽ ra hắn đã để nàng tự sinh tự diệt ở nơi đó, không chết thì sớm muộn gì cũng làm thức ăn cho Hỏa Mị, chết rồi thì trở thành phân bón cho cây đào, thế nhưng hắn lại động lòng, ra tay cứu nàng một mạng, hiện tại nhìn bộ dáng này của nàng, rõ ràng là không mấy tin tưởng. Quả nhiên là vật nhỏ vô lương tâm, ngày đó hắn tốn một viên Hoàn hồn đan để cứu mạng nàng vậy mà nàng đối với ân nhân cứu mạng của mình lại thản nhiên như vậy, thật là... nằm trong dự đoán của hắn.

Một tiểu nữ hài hơn mười tuổi, gặp chuyện rơi xuống vực sâu, cho dù không còn năng lực khóc nháo nhưng ít nhất đối với người có ý định cứu mình cũng sẽ thể hiện một chút, ngày đó nàng mấp môi, mặc dù hắn không nghe thấy nàng muốn nói gì nhưng dựa vào khẩu hình miệng hắn có thể đoán ra, nàng không phải là cầu xin hắn, không phải là muốn hắn cứu nàng.

Nếu nói lúc đầu hắn muốn cứu nàng là vì thái độ kì lạ của Tiêu Bạch thì sau khi gặp nàng hắn muốn cứu nàng chính là vì bản thân nàng.

Rốt cuộc là một gia đình thế nào mới có thể dạy ra một nữ hài như vậy? Khi đối diện với cái chết cũng không hề sợ hãi.

Trên đời này chỉ có hai loại người khi đối diện với cái chết mà không sợ hãi, thứ nhất là người chết, thứ hai chính là... đã chết qua một lần, bởi vì đã chết qua một lần cho nên khi đối diện với cái chết cũng không còn sự sợ hãi nữa, bởi vì họ đã không xem mình như là người sống, cuộc sống của bọn họ không hề có chút linh khí nào, giống như những cổ thi thể biết đi mà thôi.

“Ngươi thật sự là người hôm đó đã cứu ta sao?” Tiết Phong Lan nhìn hắn, tựa hồ như muốn xác định thực hư lời hắn nói, bất quá bởi vì trong phòng quá tối cho nên Tiết Phong Lan chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng nam tử, còn cảm xúc trên gương mặt hắn nàng lại không thấy được.

“Lúc nãy nha hoàn của ta có nói, người cứu ta ngày đó không phải ngươi mà là một người khác.” Không phải nàng không muốn tin lời hắn, chính là nàng vẫn cần xác định lại, hắn có thể là nam tử nàng gặp ở dưới vực nhưng điều này không có nghĩa hắn cứu nàng, Lam Thành Vũ mang nàng về Thiền Vu Sơn Tự cũng không hẳn là hắn cứu nàng, thân là người trong cuộc nàng lúc đó thần trí không rõ, cho nên thật sự không thể xác định được ai là người đã cứu nàng.

“Ồ?” Nam tử nghe vậy có chút hứng thú nhướng mày.

“Người đó thân phận tôn quý, là hoàng tử đương triều, ngày hôm nay mới nói cho ta biết.”

“Hắn có phải người cứu ta hay không ta không biết, bởi vì khi đó thần trí của ta không được tỉnh táo, bất quá mọi người đều có thể làm chứng hắn là người đã đưa ta về Thiền Vu Sơn Tự.”

“Hiện tại ngươi xuất hiện nói ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, không bằng không chứng, cũng chỉ là lời nói một phía của ngươi, ngươi không cảm thấy nên giải thích một chút sao?”

“Ngươi tin sao?” Hắn không trả lời nàng mà hỏi lại, giọng nói nam tử lành lạnh, thản nhiên như thường, tựa hồ như việc nàng nghi ngờ hắn không phải ân nhân cứu mạng của nàng cũng không để hắn bận tâm dù chỉ một chút.

Đôi mắt Tiết Phong Lan lóe lên tia hàn quang, đúng vậy, chỉ cần nàng tin là được, nếu nàng tin lời nha hoàn của mình, mặc kệ người cứu nàng là ai, chỉ cần bản thân nàng nhận định là người đó thì cho dù ai có nói gì cũng không thể lay chuyển được suy nghĩ của nàng. Nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ tìm hiểu sự thật đằng sau nhưng Tiết Phong Lan thì không, nàng thà nhận một người xa lạ là ân nhân cứu mạng cũng không cần người đó là Lam Thành Vũ.

Kiếp này nàng không muốn cùng Lam Thành Vũ nhấc lên quan hệ gì, nếu Lam Thành Vũ cứu mạng nàng, nàng cũng vẫn sẽ trả thù đối phương, cho dù bị nói là vô ơn đi chăng nữa thì cũng không sao, dù sao đây cũng là hắn nợ nàng.

“Cho dù ngươi là ân nhân cứu mạng của ta đi chăng nữa thì thân là nam tử lại xông vào phòng nữ tử, ngươi không cảm thấy hành động này của mình là không phải phép sao?” Tiết Phong Lan nói như vậy rõ ràng là đã chấp nhận nam tử là người đã cứu nàng, không vì gì cả, đơn giản là bởi vì một câu nói của hắn, chỉ cần bản thân nàng tin là được, sự thật không quan trọng.

“Ngươi là nữ tử?” Ánh mắt nam tử lóe lên ý cười, đáy mắt trêu tức nhìn nàng, Tiết Phong Lan còn chưa hiểu câu nói này của hắn có ý gì thì hắn đã đi theo tiếp lời: “Ngươi bất quá cũng chỉ là tiểu nữ hài mà thôi.”

Tiết Phong Lan nheo mắt, cũng không có vì lời nói của nam tử mà tức giận, bởi vì thân thể nàng hiện tại chính là một nữ hài mười hai, còn chưa phát dục hoàn toàn thì làm sao mà khiến nam nhân gợi lên dục vọng, cho nên nói là tiểu hài tử cũng không quá.

“Cho dù là nữ hài thì sao? Nam nữ chi gian vẫn là có khác, công tử thỉnh tự trọng.” Tiết Phong Lan không thích có người xa lạ vào phòng, phòng của nàng chỉ có hơi thở của nàng, đột nhiên xuất hiện một hơi thở xa lạ khác, nàng có chút không quen.

“Ngươi không cần lo lắng, tiểu nữ hài như ngươi ta không có hứng thú.”

Tiết Phong Lan biết rõ hắn sẽ không có hứng thú với nàng, mà nàng cũng không có hứng thú với hắn, bất quá nàng không muốn nói về vấn đề nên chuyển sang chuyện khác.

Mạch não của nam tử này nhất định là có vấn đề, không quan trọng, ân nhân cứu mạng, ân... hắn có quyền.

“Cũng không biết đêm hôm khuya khoắt, công tử xuất hiện trong phòng của tiểu nữ là để làm gì?”

“Tất nhiên là muốn tìm ngươi báo ân rồi.”

Nửa đêm xuất hiện đòi báo ân? Trên đời này thật sự tồn tại sinh vật kì dị như hắn sao?

Tiết Phong Lan tỏ vẻ, bản thân vẫn chưa hiểu rõ thế giới xung quanh.

“Ơn cứu mạng ta nhất định sẽ trả, không biết công tử muốn gì ở ta?” Quả nhiên... con người chính là như vậy, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, Tiết Phong Lan cũng rõ ràng chuyện này, cho nên khi nam tử vừa dứt lời nàng không có cảm thấy thất vọng mà ngược lại còn cảm thấy may mắn.

Hắn đến để lấy ơn thì thật tốt, dù sao nếu hắn không tìm đến nàng thì cũng có một ngày nàng sẽ tìm đến hắn trả ơn, Tiết Phong Lan không thích nợ người khác, đặc biệt là ân cứu mạng, không phải chỉ một lời là có thể trả hết cho nên hắn đến tìm nàng đòi ơn cứu mạng vừa vặn lại hợp ý nàng, sau khi thanh toán xong hai người liền sẽ trở thành người xa lạ, như vậy thì càng tốt, không có dính líu, không có liên quan, không có quan hệ.

Hồng y nam tử nhìn nàng, ý vị thâm trường mở miệng: “Ngươi.”

Một giây sau Tiết Phong Lan liền có phản ứng: “Ý của công tử...?” Là nàng nghe nhầm rồi sao?

“Ta muốn ngươi.”

“Ta? Công tử không muốn ngân lượng hay thứ gì khác mà lại muốn ta?” Tiết Phong Lan nghi ngờ mở miệng, nàng ngoại trừ một thân tàn phế thì có gì đáng giá mà để hắn muốn?

“Ta chỉ muốn ngươi.”

Lời này vào tai đúng là có phần ái muội, bất quá giờ phút này Tiết Phong Lan cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, vừa nãy chính hắn là người nói không có hứng thú với nàng, cho nên câu nói này của hắn nhất định là có hàm ý, chứ không phải là ý trên mặt chữ.

“Ngươi muốn ta làm gì?”

“Ta muốn ngươi... làm con rối của ta.” Nói đến đây giọng nói nam tử đặc biệt trầm thấp, có chút mê người, Tiết Phong Lan ngồi trên giường xoa lỗ tai, cảm giác có chút tê dại.

“Con rối?” Nàng sửng sốt.

“Chính là một món đồ chơi, ta muôn ngươi làm gì thì ngươi phải làm nấy, không được cãi lời ta.” Nam tử gật đầu, chính bản thân hắn cũng cảm thấy hài lòng với suy nghĩ này của mình.

Ngay từ lần tiên gặp nàng, hắn đã muốn giữ nàng lại làm con rối, nàng quá hoàn mỹ, bất luận là dung mạo cho đến tính cách, xinh đẹp nhưng không yếu đuối, vừa vặn thích hợp với loại người như hắn. Chính là sau đó hắn lựa chọn thả nàng đi, bởi vì hắn không muốn giữ một cái xác chết không hồn bên cạnh hắn, chỉ cần hắn muốn liền có thể biến nàng thành con rối, nhưng hắn không làm, hắn cảm thấy so với bộ dạng nằm yên bất động thì khi nàng mở miệng nói chuyện sẽ có ý tứ hơn, quả nhiên đúng như dự đoán của hắn, tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi đã sắc bén như vậy, hơn nữa gặp nguy cũng không, thật sự là món đồ rất có ý tứ.

Yêu cầu này thật là quá đáng!

“Ngươi nằm mơ!” Giọng nói Tiết Phong Lan không khỏi cao hơn vài phần, giữa đêm khuya tĩnh mịch như vậy vang lên đặc biệt rõ ràng, nhưng người bên ngoài lại không có động tĩnh, tựa hồ như không hề nghe thấy.

“Không cần kêu, sẽ không có người vào đâu.” Đúng là vật nhỏ cảnh giác, vừa nãy còn bảo hắn là ân nhân cứu mạng, không lâu sau lại muốn kêu người đến cứu, rõ ràng là không tin tưởng hắn.

Tiết Phong Lan nghe vậy hơi mím môi: “Ngươi hiểu lầm, ta không có kêu người, chỉ là bất mãn với yêu cầu của ngươi mà thôi.” Nàng xác thực là muốn gọi người, nhưng lại không muốn làm kinh động người trong phủ, dù sao xuất hiện một nam tử ở trong khuê phòng, đối với nàng mà nói chẳng phải chuyện tốt gì, cho nên nàng khống chế âm thanh chỉ để người ngoài cửa nghe được, tốt nhất là gọi được Như Sương đang ở bên ngoài vào, bất quá sau một phút vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu nàng liền biết kế hoạch đã thất bại.

Hắn một thân một mình đến đây, nếu không tính toán trước thì làm sao dám ở trước mặt nàng ngông cuồng như vậy, dù sao đây cũng là địa bàn của nàng!

“Phải không? Đừng quên rằng, mạng của ngươi là của ta.”

Sắc mặt Tiết Phong Lan có phần khó coi, đối với lời nói của nam tử một chữ cũng không nghe lọt tai, kiếp trước nàng đã làm một món đồ chơi trong tay chiếc Phong Linh và Lam Thành Vũ còn chưa đủ sao hiện tại lại có một nam nhân đến muốn hoàn thành đồ chơi? Chẳng lẽ tất cả mọi người thấy nàng tàn phế, người nào cũng có thể khi dễ sao? Con thỏ bị dồn vô bước đường cùng cũng biết cắn người, bản thân Tiết Phong Lan nàng không phải người tâm ngoan thủ lạt nhưng nếu người khác có ý đồ không tốt với nàng thì nàng cũng sẽ không ra ngại ra tay diệt trừ đối phương.

Nàng cũng không có cầu hắn cứu nàng, vậy mà hắn cứu nàng xong lại tự ý đến đây đòi nàng báo ân, thật nực cười!

“Ta cũng không có cầu ngươi cứu ta.” Mặc dù lời này nói ra có chút vô sỉ nhưng Tiết Phong Lan nàng đời này tuyệt đối sẽ không làm con rối trong tay bất kì kẻ nào, cho dù hắn là ân nhân cứu mạng của nàng.

[Phần tiếp theo xin liên hệ

[email protected]

để biết thêm thông tin chi tiết]

《Tiểu kịch trường hàng ngày》

Nhiều năm về sau mỗ nữ đột nhiên nhớ đến lần đầu nàng cũng hắn gặp nhau trong lòng vô cùng buồn bực, phu thê người khác lần đầu gặp nhau đều ở trong khung cảnh lãng mạn, để cho nhau ấn tượng sâu đậm, còn hắn lại khen người, ấn tượng sâu đậm thì có nhưng khung cảnh thì...

Mỗ nữ cười nhạt: “Nghe nói ngươi muốn ta làm con rối của ngươi?”

Mỗ nam ngay lập tức liền phát hiện nguy hiểm, mãnh liệt lắc đầu: “Không có, không có!”

Mỗ nữ tiếp lời: “Còn đối với ngươi nói gì nghe nấy? Ngươi muốn ta đi bên phải, ta không thể đi bên trái?”

Mỗ nam tiếp tục lắc đầu: “Không có, thật sự không có!”

Mỗ nữ cười lạnh, cầm đại một đồ vật trên bàn ném về phía hắn: “Lão nương nói cho ngươi biết, nếu không phải năm đó ta nằm ở thế bị động thì đừng mơ ta thỏa hiệp với ngươi!”

“Nương tử, vi phu sai rồi!” Mỗ nam vội vàng nghiêng đầu tránh đi, gương mặt đau khổ cúi đầu nhận lỗi, gia quy điều 1: Lời nương tử nói luôn đúng, gia quy điều 2: Cho dù nương tử có làm sai thì cũng là bản thân sai, gia quy điều 4: Hai người tranh cãi, bản thân phải là người nhận sai trước.

“Ngươi còn dám né!” Mỗ nữ tức giận, tiếp tục lấy đồ vật ném hắn, lần này mỗ nam ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không tránh, may mắn thứ nàng ném là gối thêu hoa, nếu không đầu hắn lúc này khẳng định là đổ máu.

“Nương tử, vi phu sai rồi!” Mỗ nam tiếp tục cúi đầu nhận lỗi.

“Sớm biết như vậy thì đừng làm!” Mỗ nữ hừ lạnh: “Tối nay ngươi ngủ ở ngoài!” Dứt lời liền đóng cửa cái rầm, một trận gió đập vào mặt khiến hắn ngơ ngác đứng đó.

Mỗ nam vẻ mặt đau khổ, năm đó gặp nàng ta cũng không biết nàng sẽ trở thành thê tử của ta a! (ಥ﹏ಥ)

“Hi hi.” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười, mỗ nam liếc mắt, nhìn tiểu nữ hài phấn điêu mày ngọc không chút khách khí cười vào mặt hắn, đáy lòng vừa buồn cười lại vừa chua sót.

“Câm miệng!” Mỗ nam buồn bực.

Tiểu nữ hài bĩu môi, không chút sợ hãi lên tiếng: “Đáng đời! Ai bảo phụ thân chọc mẫu thân tức giận làm gì?” Dứt lời còn làm mặt quỷ với hắn, mỗ nam vừa bị thê tử nhốt ở bên ngoài, lại tiếp tục bị nữ nhi xem thường, không khỏi có chút buồn bực, đưa tay lên muốn dọa nàng một chút, ai ngờ vừa mới đưa tay thì tiểu nữ hài đã hét lên một tiếng: “Nương, phụ thân bắt nạt con!”

Thanh âm trẻ con vang khắp sân, người trong phòng lập tức liền có động tĩnh.

“Tiêu Hạo Nhiên, chàng dám bắt nạt con của ta thử xem!”

“Σ(゜゜)!!!” Da đầu Tiêu Hạo Nhiên không khỏi run lên, con của nàng không phải con của ta sao? Huống hồ ta cũng chưa có làm gì a?!

Tiểu nữ hài vô cùng vui vẻ: “(๑>ᴗ<๑)” Nhìn thấy phụ thân bị mẫu thân bắt nạt, thật sự quá thú vị!