Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
6. Đông vực tiên sơn
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Hành Tâm cùng Trường Sinh, một già một trẻ, chăm chú nhìn nhau hồi lâu.
Lúc Trường Sinh bắt đầu cảm thấy trong mắt có chút chua xót cũng là lúc Hành Tâm lão đạo mở miệng nói,
“Bạch lão gia, thiên kim không tầm thường như những nữ nhi khác, mệnh tinh cực chính, tuệ nhãn hơn người.”
Trường Sinh nghe không hiểu gì, nhưng Bạch lão gia nghe xong lại vô cùng vui vẻ, trên mặt cười đến nở hoa.
“Nhưng là……”
Hành Tâm lão đạo vừa nói một câu nhưng là, Trường Sinh liền có cảm giác sắp có chuyện gì không ổn, Bạch lão gia trên mặt đang tươi cười cũng bỗng chốc trở nên cứng đờ.
Hành Tâm nói tiếp, “Nhưng là, khác những kẻ tầm thường kia ở điểm nào, Bạch lão gia ngươi rõ nhất.”
Trường Sinh nghe đến tận đây chỗ, càng nghi hoặc hơn.
Vì sao nói nàng không tầm thường, chẳng lẽ hắn xem thấu được thân phận của nàng? Nhưng có khả năng đó sao?
Trường Sinh đang suy nghĩ đến lời nói của Hành Tâm thì lại nghe Hành Tâm lão đạo bỗng nhiên nói một câu,
“Cho nên, lệnh thiên kim sau này lúc hai tuổi, cần đưa đi bần đạo sở cư trong núi để tránh họa cầu phúc, đến năm tròn mười lăm cập kê mới có thể trở về nhà, bằng không……”
Bạch lão gia vội vàng hỏi, “Bằng không như thế nào?”
Hành Tâm lão đạo cúi người 45 độ, khẽ nhếch môi, ánh mắt nhìn về nơi xa, nhìn về phía ngoài cửa, ngoài trời trong sáng không mây, chỉ có một màu xanh thẳm, trầm giọng mà nói,
“Bằng không, sau ba tuổi……ắt gặp đại họa!!!”
Thời gian thấm thoắt như mây trôi quá khích trên bầu trời.
Trong thành Trường An hạnh hoa nở lại tàn.
Phấn trắng cùng cánh hạnh hoa lưu loát phiêu đầy trời, rơi xuống đầy đất.
Trong nháy mắt, hai năm đã qua. Cách ngoại thành Trường An năm mươi dặm về hướng đông, có một nơi gọi là đông vực.
Nơi đó cỏ cây che trời, dã thú khắp nơi, phạm vi mấy dặm không người ở, vào núi rừng bên trong, suốt ngày mong thấy ánh mặt trời, dù là người ở trong núi nhiều năm cũng không dễ dàng đặt chân đến.
Nhưng đi vào sâu trong một mảnh rừng liền có thể thày ngày sáng sủa, mơ hồ nhìn thấy một ngọn núi cao ngất chạm mây. Mấy thế hệ cư dân vùng phụ cận tương truyền rằng núi kia là thang trời thẳng tới trên chín tầng mây, là con đường đến Thiên Đình.
Chưa bao giờ thấy có người xuyên qua được rừng sâu của đông vực để bước lên được ngọn núi kia.
Thế nhưng ở đó, nhìn về nơi xa mây mù phiêu phiêu, có một già một trẻ sinh sống. Lão giả một thân xám trắng cũ nát, một đầu tóc bạc bàn lên đỉnh đầu, từng sợi tóc trắng muốt ánh kim dưới ánh mặt trời, rạng rỡ lưu quang.
Lúc này lão giả khoanh chân mà ngồi, biểu tình nghiêm túc, mày nhíu chặt, hàng mi hoa râm thỉnh thoảng run lên.
Đối diện với lão giả lại là một người mặc váy trang đỏ bừng, vóc người nhỏ xinh như một tiểu nữ oa.
Hai người này đúng là Trường Sinh cùng Hành Tâm lão đạo. Trường Sinh đã qua hai tuổi, một thân váy thêu hạnh hoa sắc đỏ, vừa vặn tôn lên làn da trắng nõn phấn nộn.
Nàng lúc này chu chu cái miệng nhỏ, đôi mắt hạnh nhân của nữ nhi mở to chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn vị lão giả tóc bạc phía đối diện.
Một lúc lâu sau, Hành Tâm mới mở miệng, “Ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Lúc này Trường Sinh đã hơn hai tuổi, bộ dáng trắng trẻo ngọc ngà, hết sức chọc người trìu mến. Thế nhưng Hành Tâm lại không phải loại người “Thương hương tiếc ngọc”.