Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
35. Trong rừng mai
*Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
*
Mọi người nhẹ giọng nghị luận: “Đó chính là Bạch gia đại tiểu thư.”
Vân Sinh có chút bất đắc dĩ cười, không để ý tới liền theo Bạch phu nhân vào vườn.
Nhưng là trong lòng lại có chút bất đắc dĩ chửi thầm, chính mình bất quá chỉ là một tiểu thư nhà thương gia mà thôi.
Bất quá là từ nhỏ lên núi ở mười mấy năm mà thôi.
Bất quá là vừa hồi Trường An không lâu……
Mọi người đối với chính mình tò mò như vậy sao?
Đám người nghị luận tiếng nói không nhỏ, tôi tớ ở phía trước dẫn đường không dám lên tiếng, Bạch phu nhân vỗ nhẹ lên tay Vân Sinh, cả hai cũng đều không nói gì.
Không biết vì sao, Vân Sinh cảm thấy bản thân trở lại Trường An giống như trở lại vườn bách thú.
Tòa nhà trong phủ của trưởng công chúa ngoài đời so với tưởng tượng trong đầu của Vân Sinh căn bản là chênh lệch rất nhiều.
Nơi này chẳng những ít có rường cột chạm trổ, lại chẳng rộng rãi, cũng không có vẻ xa hoa lãng phí.
Trang trí bày biện trong phủ cực kỳ mộc mạc, khắp nơi đều toát lên vẻ trang nhã tĩnh lặng.
Theo con đường sỏi đá tiến về phía trước là cây cối xanh tươi hai bên sườn cùng núi giả.
Ngày hôm trước ở Trường An có trận tuyết lớn, hiện nay tuyết đọng còn dày, càng thêm cho nơi này một tia tự nhiên hoang dã.
Vòng qua mấy cái đường nhỏ, liền đi vào một chỗ có mái hiên.
Tôi tớ chỉ vào mái hiên có cửa gỗ đỏ rộng mở, nói:
“Bạch phu nhân, Bạch đại tiểu thư, bên trong đó nơi tụ yến, thỉnh nhị vị bước vào.”
Vân Sinh gật đầu nói lời cảm tạ, liền theo Bạch phu nhân cùng đi đến.
Xuyên qua cánh cửa gỗ đỏ liền thấy một bầu trời mới lạ.
Từng cây hàn mai đủ các màu sắc đứng lặng yên một chỗ, phía trên còn đọng tuyết trắng xóa. Hoa mai nở khắp vườn này, vừa thanh lãnh, vừa kiều diễm.
Một trận gió lạnh thổi qua mang theo lớp lớp hoa mai bay xuống.
Nhìn cảnh tượng mỹ lệ trước mắt, Vân Sinh không khỏi nhớ tới những ngày sống ở Lăng Vân Phong thượng.
Hành Tâm sư phó cùng Uyên Thủy sư thúc mê rượu ngon, mỗi năm đều đặn bắt người duy nhất rảnh rỗi ở Lăng Vân Phong thượng là Vân Sinh đi hái đầy mấy thùng hạnh hoa đem ủ rượu.
Vân Sinh nhớ tới những kỷ niệm đó, không tự chủ được trên mặt treo nhàn nhạt ý cười.
Vừa định thần lại đã thấy Bạch phu nhân đang cùng vài phu nhân khác trò chuyện.
Vân Sinh vốn là không thích xem náo nhiệt, đơn giản vẫn không muốn hòa vào dòng người, mà là đạp tuyết trắng bước vào rừng mai.
Tiểu ủng bằng da thêu mấy đóa hạnh hoa đạp lên tuyết đọng liền phát ra tiếng động nhỏ vui tai.
Vân Sinh ngẩng đầu nhìn năm cánh hồng mai nở rộ trên đỉnh đầu kia, nhẹ nhàng cười. Bàn tay ngọc trắng nõn từ trong áo choàng vươn ra, muốn chạm nhẹ vào cánh mai kia.
Nhưng Vân Sinh lại quên mất thân thể này của chính mình bất quá chỉ là một tiểu nữ hài còn chưa tới mười lăm tuổi, vóc người tất nhiên không cao lắm.
Nàng duỗi dài cánh tay, nhón nhón chân, còn một chút nữa là chạm đến.
Vân Sinh nhìn trước mặt bốn bề vắng lặng, vốn muốn dùng thuật khinh công đã học được từ Uyên Thủy sư thúc. Nhưng ai ngờ, vừa nhắc tới khinh công, bỗng nhiên từ phía sau nàng một cánh tay vươn lên đem cành mai phồn thịnh hái xuống.
Vân Sinh hoảng sợ, xoay người lại nhìn. Không ngờ hai người đứng gần quá, thân thể của Vân Sinh liền đâm vào trong lồng ngực của người kia.
Ấm áp, thanh đạm, đàn hương khí lượn lờ trên chóp mũi.
Nam tử này so Vân Sinh cao lớn hơn rất nhiều, Vân Sinh lần này va chạm cũng vừa vặn va vào vạt áo trước ngực nam nhân.
Nàng vội vàng nóng lòng thối lui hai bước, nhưng lại quên mất ngay sau lưng mình là một cây mai.
Ngay lúc Vân Sinh thiếu chút nữa đụng phải cây mai đằng sau, chỉ thấy nam tử kia đưa tay ra, đem Vân Sinh ôm trở về trước mặt.