Chương 30: Không ai cùng ngươi đùa giỡn

Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi

30. Không ai cùng ngươi đùa giỡn

Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung

Vân Sinh lên tiếng, ngữ khí trầm tĩnh,

“Ngươi nửa đêm tự tiện xông vào Bạch phủ ta, lại còn tuyên bố muốn cướp túi ngọc của đại tiểu thư Bạch gia, tại hạ thân là hộ vệ bên cạnh đại tiểu thư, ngươi cho là ta đang cùng ngươi đùa giỡn sao?”

Nam tử nghe xong Vân Sinh nói, một tay che lại chỗ vừa bị đánh trúng, nhìn chằm chằm Vân Sinh căm giận nói:

“Đã như vậy, tìm không ra Bạch gia đại tiểu thư, bắt hộ vệ bên người tiểu thư trói lại đem về cũng không tồi.”

Nói xong, nam tử vung tay ném bình rượu xuống suối nước nóng trong hồ, tiện đà rút ra thanh nhuyễn kiếm nằm bên đai lưng.

Vân Sinh lập tức nhếch môi, khởi bước đón nhận, tốc độ cực nhanh, như dưới ánh trăng một vầng sáng hiện lên.

Nam tử cũng không tỏ ra yếu thế, điểm bước nhảy lên, trên người là một màu đỏ tươi Quảng Tụ Trường Sam, trong bóng đêm ở giữa không trung trông như đêm một con yêu diễm điệp, tránh đi đòn của Vân Sinh.

Trong đêm tối chỉ thấy một thân ảnh màu trắng đánh về phía đối phương, mau lẹ, tàn nhẫn, quả quyết.

Phía bên kia một thân ảnh màu đỏ trong tay cầm nhuyễn kiếm, thân di chuyển nhẹ tựa lông hồng, chiêu thức mơ hồ lệnh người khó có thể nắm bắt như ngọn lửa uyển chuyển nhẹ nhàng mà cực nóng.

Hai bên càng đánh càng hăng, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Vân Sinh trong tay đoản kiếm lúc này đối chiến với nhuyễn kiếm của hồng y nam tử, dần dần có chút không địch lại.

Vân Sinh một bên tránh đi nhuyễn kiếm, nhưng lại bị nam tử dùng tiểu xảo một loan đánh trúng sau lưng.

Tức khắc Vân Sinh liền cảm thấy bị đánh trúng chỗ, vô cùng nóng rát.

Vân Sinh nhìn nam tử đánh trúng chính mình, lông mày nhướn lên tự đắc ý cười, hừ lạnh một tiếng.

Tiện đà không lùi phản thượng, ở giữa một phen cởi xuống vấn tóc dài của chính mình. Mái tóc óng ả như mực tức thì buông xõa xuống.

Vài sợi tóc che ở mặt sườn, Vân Sinh môi mỏng khẽ giương, đôi mắt trong trẻo híp lại, sợi dây buộc tóc trong tay tức khắc liền quấn lên tay cầm kiếm của nam tử.

Vào đêm khuya dưới ánh trăng, nam tử chỉ thấy được mái tóc đen dài theo gió mà động, dung nhan thanh nhã, dáng người gầy ốm, cứ như vậy hoảng thần chi gian, liền bị Vân Sinh dùng dây cột tóc cuốn lấy tay.

Vân Sinh môi mỏng khẽ nhếch, tay rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, một tay kia dùng sức lôi kéo cuốn lấy nam tử bằng dây buộc tóc.

Nam tử bị Vân Sinh kéo lược có chút lảo đảo, lúc chưa kịp hoàn hồn liền bị Vân Sinh dùng đoản kiếm trong tay đánh thẳng vào tay cầm kiếm của chính mình.

Vân Sinh mới vừa rồi tung chiêu tàn nhẫn trí mạng, nam tử trong lòng quýnh lên, nghĩ thầm nếu bị đánh trúng tất nhiên thương thế nghiêm trọng.

Vì thế trong tay áo mau chóng rút ra một con dao nhỏ, một nhát chặt đứt dây buộc tóc.

Vân Sinh không ngờ tới nam tử còn có binh khí khác. Vào lúc này, nhuyễn kiếm trong tay nam tử tức thì đổi sang tay trái, ngay lúc đoản kiếm trong tay Vân Sinh đánh lên ma huyệt trên tay hắn cũng là lúc nam tử dùng nhuyễn kiếm đồng thời vung lên cánh tay Vân Sinh.

Vân Sinh tức thì liền cảm thấy cánh tay chợt lạnh, nàng biết chính mình đã bị thương.

Mà nam tử nhìn chính mình chỗ cánh tay của mình bị Vân Sinh đánh trúng, lại nhìn đoản kiếm trong tay Vân Sinh, tuy rằng bị đánh trúng ma huyệt có chút tê mỏi nhưng lại không có một chút ngoại thương.

Hắn kinh ngạc hỏi: “Vì sao ngươi chưa mài bén kiếm?”

Vân Sinh vốn mặc một thân áo đơn màu trắng trên người, lúc này bị thương, chỉ trong nháy mắt cánh tay của nàng đã nhuộm một màu đỏ tươi.