Đích nữ không làm thiếp: Phúc hắc cuồng ngạo sát thủ phi
26. Cùng người đấu, vui sướng vô cùng.
Tác giả: Cẩm Tú Ung Dung
Vân Sinh cười đáp ứng, Bạch phu nhân lại nói tiếp:
“Nha đầu Song kia tuy là có chút quen được nuông chiều, nhưng Vân nhi cũng hãy nhường nàng một chút.”
Vân Sinh còn chưa lên tiếng liền nghe được cha ở một bên mắng:
“Hừ! Nữ nhi của Bạch gia ta gặp bất cứ ai cũng không cần nhún nhường.”
Vân Sinh có chút không rõ nội tình, hỏi: “Nương vì sao lại muốn nữ nhi nhường nhịn nàng?”
Vân Sinh hiểu nàng không cần phải nhất định cùng Vân Song kia so đo, bất quá là thấy nhị lão này dường như có giấu nội tình gì đó.
Bạch phu nhân không lên tiếng, Bạch Vạn Kim ở một bên, ngữ khí có chút khinh thường nói ra mối quan hệ bên trong.
Nguyên lai vị tam cô mẫu của Vân Sinh sinh được hai nữ nhi, đại nữ nhi năm trước đã gả cho Hộ Bộ Thượng Thư, Cố đại nhân trưởng tử.
Cái này đúng là một người đắc đạo gà chó lên trời.
Năm nay đúng dịp bình chọn hoàng thương ba năm một lần. Mà Hộ Bộ liền đúng là chuẩn bị hoàng thương một chuyện chủ sự.
Bạch gia vì năm rồi hoàng thương, mười mấy năm chưa từng biến quá, vốn cũng không lo.
Nhưng vị tam cô mẫu kia của Vân Sinh không biết tâm tư bị cái gì, bỗng nhiên coi thường nhà chồng, năm kia liền hòa li.
Lúc sau liền ở nhờ ở Bạch gia, nhưng năm trước vào đông đã nhiễm bệnh chết bất đắc kỳ tử.
Như thế liền để lại Vân Song, đến bây giờ nàng ta vẫn luôn ở tại Bạch gia. Vân Song cũng chính là bảo bối muội muội duy nhất của vị gả cho Hộ Bộ Thượng Thư trưởng tử kia, Vân Thu.
Nếu Vân Song ở Bạch gia sống không tốt, hoàng thương năm nay Bạch gia liền có khả năng gặp họa. Vì vậy nên một năm qua Bạch phu nhân cùng Bạch Vạn Kim thật sự đã đối đãi Vân Song như châu như bảo.
Một là bởi vì sợ Vân Thu cho rằng Bạch gia đãi Vân Song không tốt, mà ở Hộ Bộ đại nhân nơi đó gây khó dễ Bạch gia.
Về phương diện khác, cũng là vì nương của Vân Song, thân muội muội của Bạch Vạn Kim mất sớm, để lại một nữ nhi đáng thương, tự nhiên cũng là thiệt tình đối đãi Vân Song.
Nhưng như vậy vô hình trung càng làm Vân Song kia ngang ngược, kiêu ngạo ương ngạnh hơn xưa.
Vân Sinh nghe xong cười cười nói:
“Bạch gia căn cơ thâm hậu, ở trong thành Trường An có bao nhiêu người có thể địch, làm hoàng thương mười mấy năm cũng không mắc sai lầm, chẳng lẽ sẽ bởi vì Hộ Bộ đại nhân không ưng ý liền triệt tư cách hoàng thương của Bạch gia chúng ta?”
Bạch Vạn Kim nghe Vân Sinh nói cũng rất tán đồng, nhưng Bạch phu nhân lại có chút lo lắng nói:
“Đúng là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Vân Sinh ăn no buông đũa, dùng khăn do một thị tỳ đứng cạnh đưa cho mà lau lau khóe miệng, tiện đà nhoẻn miệng cười:
“Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, kia liền chờ xem kết cục.”
Vân Sinh nghĩ thầm, chính những việc đấu đá này làm nàng vui sướng vô cùng.
Bạch phu nhân cùng Bạch Vạn Kim nghe xong Vân Sinh nói, thấy Vân Sinh như vậy liền tươi cười, cũng chỉ cho là nữ nhi đang nói đùa vu vơ.
Nhưng họ lại không biết răng trong từ điển của Vân Sinh không có hai chữ nói đùa.
Ăn cơm xong, Bạch phu nhân lại gọi tới hai tỳ nữ, cùng Vân Sinh nói:
“Hai nha đầu này từ nhỏ đã đi theo bên người nương, rất là đắc lực, từ nay về sau để cho các nàng đi theo ngươi đi.”
Hai tỳ nữ, nhìn trạc mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng thanh tú, ở trước mặt Vân Sinh cúi người thi lễ:
“Nô tỳ Xảo Nguyệt, nô tỳ Xảo Chi, gặp qua đại tiểu thư.”
Bạch phu nhân nắm tay Vân Sinh, cùng nàng đi vào tiểu viện.
Xuyên qua chính sảnh, vòng qua mấy cái hành lang gấp khúc, liền nhìn thấy một tòa nhà có cửa nhỏ hình bán nguyệt.