Chương 37: Chương 37

Cậu bé tàn nhang cũng mệt đến nói không nên lời, lè lưỡi, run rẩy giơ ngón tay cái với Đường Đấu.

Lê Tinh nằm vật ra đất, thở hổn hển, trừ điểm thì trừ điểm, cô chịu rồi, thật sự không thể theo kịp đám trẻ trâu này.

"Tất cả đứng lên, đi ba vòng quanh sân, không có sự cho phép của tôi mà dám dừng lại, trừ 10 điểm!"

Tiếng của Dương Diêm Vương lại vang lên như thúc giục, roi quất bôm bốp bên cạnh, mọi người chỉ có thể gắng gượng đứng dậy, chậm rãi đi quanh sân.

Lê Tinh không còn chút sức lực nào, cô thật muốn nằm im không nhúc nhích nhưng như vậy thì chính là công khai chống đối giáo viên, Dương Châu có thể trực tiếp đuổi học cô.

Nghĩ đến cơm miễn phí vừa nhiều vừa ngon trong căng tin, Lê Tinh nghiến răng bò dậy, đi theo đội ngũ.

Một cô giáo tóc màu hạt dẻ đi đến bên Dương Châu, chủ động bắt chuyện:

"Người ta đều nói trong số tân sinh viên năm nay có một người song hắc, tôi còn tưởng lợi hại lắm chứ, không ngờ lại yếu như vậy!"

Dương Châu khoanh tay, ánh mắt lướt qua Lê Tinh đang khập khiễng, lại nhìn sang những học sinh khác, không có ý định trả lời.

Cô giáo hơi bực nhưng lại không cam lòng, tiếp tục nói:

"Nói chung thì Nguyên Linh và thể chất thường có quan hệ trực tiếp, tôi đây mới lần đầu tiên thấy người mà hai thứ này chênh lệch lớn như vậy, lại còn là song hắc. Dương đại ca kiến thức rộng rãi, không biết đối với tình huống của cô bé, anh có cao kiến gì không?"

Dương Châu vẫn không muốn mở miệng, nhưng nếu không nói nữa thì bất lịch sự, mất phong độ, vì vậy hắn nhàn nhạt nói:

"Song hắc là cách gọi của dân gian, nói một cách nghiêm ngặt thì song hắc không phải là một chủng tộc cụ thể, không có quy định nào nói rằng song hắc nhất định phải có thể chất cường tráng, có sự khác biệt giữa các cá thể là chuyện rất bình thường."

"Sự khác biệt giữa các cá thể ư? Ha ha, bản thân Dương đại ca cũng là song hắc, nói như vậy không thấy mâu thuẫn sao?"

Dương Châu mím môi không nói, thái độ lạnh nhạt khiến cô giáo vừa sợ vừa e dè nhưng khuôn mặt nghiêng tuấn tú lại khiến cô ta không kìm được mà khao khát, tiếp tục tìm cơ hội trò chuyện với hắn:

"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, song hắc quả thật là con cưng của trời, là nguồn gốc của chí cao chi huyết. Thể chất kém như vậy mà cũng có thể có Nguyên Linh cấp Giáp, nếu thể chất cường tráng hơn nữa, chẳng phải có thể đạt đến cấp Thiên Giáp sao? Đáng tiếc là cô bé thể yếu linh cường, không phát huy được thực lực của cấp Giáp, thiên phú rốt cuộc cũng chỉ là lãng phí."

Dương Châu nhíu mày kiếm, cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt khỏi sân tập, lạnh lùng nhìn cô giáo, nói:

"Tôi đã từng thấy thiên tài có tư chất song Giáp bị thú tinh cấp thấp gϊếŧ chết trong nháy mắt, cũng từng thấy võ sư có tư chất cấp Ất đơn đấu với một đám thú tinh cấp cao rồi toàn thân trở về, cho nên thiên phú tư chất không đồng nghĩa với năng lực. Thiên phú của một người quyết định điểm xuất phát của người đó cao đến đâu, còn ý chí và nghị lực mới quyết định người đó có thể đi được bao xa. Dù là cái nào thì cũng không liên quan đến việc có phải song hắc hay không."

"Thể chất yếu kém, có thể thông qua rèn luyện để trở nên mạnh mẽ, chỉ cần cô bé không từ bỏ, sẽ có lúc thể lực và Nguyên Linh tương xứng. Nhưng nếu ý chí yếu đuối, sợ mệt sợ đau, dù cô bé có tư chất song Thiên Giáp, tương lai cũng không thể đi xa được!"

Cô giáo bị Dương Châu không mềm không cứng chặn họng, phát hiện những giáo viên khác cũng dựng tai chú ý đến cuộc đối thoại của hai người, không khỏi vừa xấu hổ vừa tức giận.

"Thật vậy, ở đại lục Càn Nguyên, những người có đặc điểm song hắc rất ít, học sinh song hắc khó tránh khỏi bị mọi người chú ý nhưng tôi không muốn những học sinh khác đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, tùy tiện định nghĩa người khác, chụp mũ cho người khác. Cho dù là kỳ thị tích cực, cũng thuộc về bắt nạt học đường, tôi tuyệt đối không cho phép tình trạng này xảy ra ở Học viện Datan. Các vị là giáo viên, càng phải nghiêm túc thái độ, không được dẫn đầu truyền bá tư tưởng sai lầm cho học sinh. Những lời như song hắc là con cưng của trời, sau này Đường lão sư đừng nói nữa."