Chương 6: Gặp tỷ tỷ

Đi nhà xí còn muốn thể thống cái gì? Ngày thường không phải là như thế này sao? Thanh Mai xấu hổ nghĩ.

Nhưng Tuyết Lê ở một bên vội vàng bước tới nói: “Tiểu thư đừng nóng giận, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo là được.” Đồng thời nháy mắt với Thanh Mai, ý bảo nàng ta đừng nói nhiều.

Tuyết Lê hầu hạ Nhậm Dao Kỳ mặc áo dày và váy xếp ly vào.

“Đi lấy áo choàng da linh miêu của ta đến đây.” Nhậm Dao Kỳ phân phó Tuyết Lê.

Tuyết Lê cả kinh, đây là muốn mặc quần áo ra cửa?

“Tiểu thư? Ngài muốn đi ra ngoài sao?” Thanh Mai đã mở miệng hỏi.

Nhậm Dao Kỳ không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn Tuyết Lê một cái.

Tuyết Lê bị nàng nhìn, không thể không đứng dậy: “Dạ, nô tỳ đi ngay đây.” Nhưng trước khi quay người đi, còn nháy mắt ra hiệu với Thanh Mai.

Thanh Mai cười nói: “Tiểu thư, ngài muốn đi đâu? Ngài nói cho nô tỳ biết, để nô tỳ đi sắp xếp.”

Thấy Nhậm Dao Kỳ không để ý tới mình, con ngươi nàng ta đảo một vòng: “Nô tỳ đi chuẩn bị lò sưởi tay cho tiểu thư, miễn cho ngài ra ngoài bị cảm lạnh.” Nói xong thì xoay người rời đi.

“Đứng lại.” Nhậm Dao Kỳ nhẹ nhàng gọi, mặc dù chỉ nhẹ nhàng hai chữ, cũng làm cho Thanh Mai dừng bước chân lại.

“Đi tìm sợi dây chuyền có 256 hạt châu của ta đến đây.”

“Vâng, tiểu thư.” Tuy trong lòng Thanh Mai vô cùng muốn đi tìm Chu ma ma báo tin, nhưng cũng không dám trái lời Nhậm Dao Kỳ, vội đi đến bàn trang điểm, rất nhanh đã tìm thấy một chuỗi ngọc trai to bằng ngón tay cái có ba màu hồng, trắng, vàng.

“Tiểu thư, nô tỳ đeo cho ngài nhé?” Chỉ là chuỗi ngọc trai này quá dài, Nhậm Dao Kỳ phải vòng ba, bốn vòng mới được, ngày thường nàng ngại vướng víu nên không đeo, không biết hôm nay sao lại lấy ra.

Ai ngờ Nhậm Dao Kỳ lắc đầu nói: “Ta thấy chuỗi ngọc trai quê mùa quá, ngươi sửa cho ta một chút đi.”

“A?” Thanh Mai ngẩn ngơ, “Tiểu thư muốn sửa như thế nào?”

Nhậm Dao Kỳ chỉ chỉ hạt ngọc trai nói: “Tháo ra, xâu một viên hồng, một viên trắng, một viên vàng xen kẽ với nhau là được.”

Thanh Mai nhăn mặt đi tìm đồ may vá trong tủ âm tường.

Lúc này Tuyết Lê đã tìm thấy áo choàng linh miêu, thấy Thanh Mai vẫn còn ở trong phòng chưa đi, không khỏi nhíu mày.

Nhậm Dao Kỳ bảo Tuyết Lê chải đầu, mặc áo choàng sau đó đi ra ngoài.

“Thanh Mai ở lại xâu dây chuyền, Tuyết Lê đi theo ta.”

Nhìn Thanh Mai một cái, Tuyết Lê do dự một lát, cuối cùng vẫn chạy đến vén rèm cho Nhậm Dao Kỳ.

Trong hai ngày sau khi trọng sinh, thì đây là lần đầu tiên Nhậm Dao Kỳ bước ra khỏi cửa, rèm gian ngoài vừa được vén lên, gió lạnh thổi vào mang theo những bông tuyết to như lông ngỗng, vụn băng thổi vào mặt đau rát.

Mặc dù mặc rất dày, trên người cũng ấm áp, chỉ là trên mặt bị gió táp lập tức liền đông lạnh, lông mi dính bông tuyết, khi bông tuyết từ từ tan ra, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ.

Nàng không nhìn thấy gió tuyết của phương Bắc đã nhiều năm rồi.

“Tiểu thư bên ngoài lạnh lắm, hay là trở về nhé?” Tuyết Lê bên cạnh cẩn thận khuyên nhủ.

Nhậm Dao Kỳ không để ý đến, nàng kéo mũ trùm đầu xuống, che gần hết khuôn mặt, sau đó đi về phía chính phòng mà không quay đầu lại, càng đi về phía trước bước chân càng nhanh, về sau càng giống như chạy chậm.

“Ngũ tiểu thư, cẩn thận trơn trượt ——” Tuyết Lê ở phía sau đuổi theo.

Tử Vi viện không nhỏ, cánh phía tây được ngăn cách với nhà chính bằng tiền sảnh và đình viện thật to.

Nhậm Dao Kỳ dọc theo hành lang một đường chạy vội đi qua, khi đi qua các hành lang nối với hiên nhà còn suýt trượt trên lớp tuyết mỏng đã tan một nửa dưới mái hiên nhà chính, nhưng đi gần đến cửa phòng lại càng có chút lo lắng, sợ hãi.

Bên dưới tấm rèm cửa thêu kim ngọc mãn đường màu chàm lọt ra vài tia sáng, Nhậm Dao Kỳ loáng thoáng nghe được trong nhà chính có người đang nói chuyện.

“Ngũ tiểu thư.” Nha hoàn đang trực ban đầu có chút bối rối khi nhìn thấy bóng người được quấn chặt chạy dọc hành lang, nhưng khi nhìn rõ đó là Nhậm Dao Kỳ thì liền giật mình, vội vàng nhún mình thi lễ rồi lại chạy vào trong bẩm báo.

Một lúc sau, tấm rèm màu chàm được vén lên từ bên trong, một nữ hài tử xinh đẹp có đôi mắt hình quả hạnh, làn da trắng như tuyết, mặc áo lông màu đỏ thêu hoa mẫu đơn, váy màu vàng nhạt bước ra.

Nàng ấy lớn hơn Nhậm Dao Kỳ hai tuổi, lại cao hơn đám bạn cùng trang lứa, nàng ấy đứng ở dưới mái hiên nhìn xuống nàng, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, ánh đèn lồng màu đỏ cam bao phủ trên người nàng ấy cũng không thể khiến nàng ấy trông ấm áp hơn chút nào.

Nhậm Dao Kỳ ngẩn người, há miệng: “Tam…”

Còn chưa kịp nói lời nào, nữ hài tử kia đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt nàng, tiếng tát to vang dội làm người ở đây đều giật mình.

“Nhậm Dao Kỳ, muội còn có mặt mũi đến đây!” Một giọng nói lạnh lùng mang theo chút giễu cợt vang lên bên tai Nhậm Dao Kỳ.