Chương 3: Mờ ám

Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, sau đó rèm được vén lên.

Một nha hoàn mặc áo gấm màu xanh lá cây, váy bông vải màu thạch anh, gương mặt thanh tú đi đến: “Chu ma ma, xe ngựa của Tam thái thái đã đến cửa lớn, Đại thái thái đã sắp xếp người đi đến nhị môn nghênh đón, di nương bảo ngài nhanh chóng bố trí người thu dọn nhà giữa của Tử Vi viện cùng Đông Sương phòng của Đại tiểu thư, địa long đều phải đốt nóng lên. Ngoài ra, đi kiểm tra xem đệm chăn có bị ẩm mốc không, nếu không dùng được nữa thì phải thay cái mới.”

Chu ma ma vốn đang ngồi trên ghế nhỏ trước giường, nghe nha hoàn nói thế thì hốt hoảng đến mức nhảy dựng lên, cả chiếc ghế đẩu nhỏ cũng bị hất tung khiến phát ra tiếng động: “Cái gì? Sao lại nhanh như thế? Không phải nói chiều tối mới đến sao? Bây giờ mới qua buổi trưa thôi mà.”

“Ai nha, bây giờ ngài còn hỏi chuyện này để làm gì? Dù sao người đã sắp tới rồi, ngài nhanh lên một chút đi.” Nói xong nàng ta liền nhanh chóng quay người bỏ chạy.

Chu ma ma sốt ruột đi vòng quanh phòng hai lần, rốt cục vẫn giậm chân quay đầu nói với Nhậm Dao Kỳ một câu: “Nô tỳ đi xuống sắp xếp trước đây.”

Chu ma ma vén rèm đi ra, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Nhậm Dao Kỳ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt trong veo như nước.

Có lẽ vì trời đang có tuyết rơi, qua lớp giấy kính dày cộp chỉ nhìn thấy bên ngoài một mảng xám xịt, tuy mới quá trưa nhưng bầu trời lại ncó cảm giác như bình minh.

Nhậm Dao Kỳ lẳng lặng ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, chờ động tĩnh bên ngoài, mẫu thân trở về chắc chắn sẽ đi sân viện lão thái thái vấn an trước, sau đó mới quay về Tử Vi viện.

Hai nha hoàn lúc trước Chu ma ma đuổi đi cũng đã quay lại.

“Tuyết Lê, cô có nhìn thấy không? Những thị vệ kia của Yến Bắc vương phủ thực sự cao lớn dũng mãnh, uy phong hơn mấy hộ vệ ở ngoại viện nhiều, đáng tiếc ai cũng mặt mày nghiêm túc, ngay cả Hàn Lộ người bên cạnh Tứ tiểu thư đi đến bọn họ cũng không thèm ngước mắt lên.”

“Ừ, thời điểm ta đi đến người của Yến Bắc vương phủ đều đã đi cả rồi. Vậy cô có nhìn thấy lão vương phi hay không? Nghe nói bà ấy là con gái của tiên hoàng, là công chúa đó.”

“Sao Vương phi lại đến phủ chúng ta được chứ? Bà ấy chỉ phái người hộ tống Tam thái thái cùng Tam tiểu thư về phủ thôi. Nhưng nữ nhân này dù thân phận cao quý đến đâu, không thể sinh được nhi tử thì cũng vô dụng thôi, cho dù là công chúa cũng phải nhường chỗ cho nữ nhân khác.”

"Cái này… Nữ nhi của hoàng đế sẽ có chút khác biệt chứ?”

“Khác biệt chỗ nào? Yến Bắc vương gia hiện tại cũng không phải chui ra từ bụng vị này, mà là con của Vân thái phu nhân. Công chúa không sinh được con trai, thì chỉ giống như ông trời không đổ mưa, chủ nhân vô lý thôi, còn có thể có cách gì?”

“Cũng có chút đạo lý. Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, nếu để Chu ma ma vào thấy được lại mắng đấy.”

“Yên tâm đi, lúc nãy ta thấy Chu ma ma đang dẫn người đến nhà giữa quét dọn, làm sao có thời gian để ý tới chúng ta? Hơn nữa, nếu Chu ma ma có thấy cùng lắm cũng chỉ răn dạy một phen thôi, nhưng nếu chạm tới vị Chu ma ma bên cạnh Tam thái thái kia, vậy thì thật xong rồi.”

“Ừ, hiện tại Tam thái thái quay về, mọi chuyện trong viện không phải do vị Chu ma ma kia quyết định, chúng ta đây…”

“Không thể nào? Chúng ta cũng không phải là người của Tam thái thái, chúng ta và Chu ma ma đều là Phương di nương đưa đến chăm sóc Ngũ tiểu thư.”

“Nhưng mà…”

“Suỵt– có người đến.”

Bên ngoài đột nhiên trở nên yên tĩnh, còn trong vườn vốn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân ồn ào. Nhậm Dao Kỳ ngồi thẳng dậy, nhìn bên ngoài cửa sổ có bóng người đang đi qua, dường như đang hướng về phòng chính.

“Tam thái thái cùng tam tiểu thư đến chỗ sân viện lão thái thái, không quá nửa canh giờ sẽ trở lại Tử Vi viện, các ngươi làm việc đàng hoàng chút, nhìn xem còn thiếu cái gì, lập tức quay về gặp Đại thái thái.”

Nhưng Nhậm Dao Kỳ đợi hồi lâu, cũng không thấy người trở về, ngược lại bên ngoài người lui kẻ tới, người đáp kẻ hỏi, tiếng khuân vác đồ đạc vẫn ồn ào như trước.

Chén thuốc Nhậm Dao Kỳ dùng lúc trước có một ít dược hiệu an thần, càng về sau nàng chống đỡ không nổi liền ngủ thiếp đi, chỉ là trong lòng vẫn còn những suy nghĩ, đến giờ lên đèn liền tỉnh lại.

Nàng cảm giác được có người ngồi bên giường mình, liền lập tức mở mắt.

Trên chiếc bàn đặt ở giữa phòng đã được thắp lên hai ngọn nến, cháy cỡ khoảng một ngón tay, vừa mở mắt ra, ánh sáng vàng ảm đạm chói vào mắt khiến nàng hơi khó chịu, làm nàng không khỏi nghiêng đầu sang một bên.

“Dao Kỳ con tỉnh rồi à?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, nghe thấy giọng nói này làm Nhậm Dao Kỳ sửng sốt.

Người nọ dường như nhận ra sự khó chịu của nàng, liền đứng dậy chuyển chân nến đến chiếc bàn thấp phía Tây rồi quay lại.

"Bây giờ con cảm thấy đỡ hơn chưa?"

Nhậm Dao Kỳ gật gật đầu, nói với người phụ nữ trước mặt: “Di nương đến từ lúc nào?”

Mặc dù có chút ánh sáng ngược nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ người phụ nữ bên cạnh, bà ta mặc một chiếc áo khoác lông cáo màu tím nhạt thêu hoa lan, phới với váy trắng, mái tóc đen vấn thành một búi, bên trên chỉ cài một cây trâm vàng có kiểu dáng độc đáo.

Đôi khuyên tai ngọc trai lắc lư nhẹ nhàng dưới tai bà ta, làm gương mặt trắng ngần của bà ta phủ lên một vệt bóng nhỏ li ti, tạo nên một vẻ đẹp dịu dàng và tinh tế.

Đây là Phương di nương, nữ tử đến từ Giang Nam. Ngôn hành cử chỉ của bà ta luôn thanh nhã và dịu dàng, giống như một cô gái bước ra từ một bức tranh cổ.

Mọi người trong Nhâm gia đều nói bà ta không chỉ là mỹ nhân, còn là người có tâm địa Bồ Tát.