Hắn vội xoay người để tránh đao quang này, nhưng đao quang này đã chặn hết các động tác xoay người của hắn, hắn vừa xoay người thì chắc chắn sẽ bị chém thành hai đoạn.
Lúc này người nằm bên đống lửa rút trường kiếm bên cạnh, "xoẹt" một tiếng, một đạo kiếm quang chặn đứng đao quang đó.
"Hảo hữu! Người đó chỉ là một kẻ qua đường thôi!" Người nằm cạnh đống lửa nói với vẻ mặt tái nhợt.
"Sơn Vu! Giờ ngươi vẫn muốn gọi ta là hảo hữu sao?" Người cầm trường đao nói: "Thực sự làm cho ta Dạ Thiên Đăng cảm thấy hổ thẹn!"
Lúc này một thân mồ hôi lạnh Thạch Phi Triết mới cảm thấy mình lại sống sót.
Thật là, sao trên giang hồ này toàn là bệnh thần kinh vậy chứ!
"Nhưng hắn không phải là kẻ qua đường, mà là một nhân chứng!" Dạ Thiên Đăng nói tiếp.
"Nhân chứng?"
"Nhân chứng chứng kiến ta giết người!"
"Nhân chứng thì không sai!"
"Cái sai là hắn không thấy được sự hổ thẹn của ta!" Dạ Thiên Đăng cầm trường đao nói.
Trời tối như vậy, ai có thể thấy được sự hổ thẹn của ngươi chứ!
Thạch Phi Triết lăn vào trong tòa miếu đổ nát, cửa miếu đã bị hắn chặn lại. Đi ra ngoài chỉ có chết!
Đao trong tay Dạ Thiên Đăng vừa giống như Đường đao lại giống như Nhạn Linh đao. Lưỡi đao rất dài nhưng khá hẹp, dưới ánh trăng lóe lên hàn quang.
Sơn Vu từ bên đống lửa đứng dậy, cầm một thanh kiếm, một thanh Hán kiếm tám mặt! Hắn ta ho khan hai tiếng rồi nói: "Hảo hữu, ngươi có thể giết ta! Nhưng nhân chứng thì hãy để hắn đi đi!"
"Ngày xưa ngươi bị hai người truy sát ở một ngọn núi hoang vắng, cũng ở một tòa miếu đổ nát, ta cũng chỉ là kẻ qua đường. Ngươi cũng nói với hai người đó như vậy." Dạ Thiên Đăng cảm thán rồi nói: "Hiện tại, đúng như lúc đó!"
"Ta thay đổi ý định! Giao ra "Thập Nhị Trọng Lâu"! Ngươi có thể rời đi ngay!" Dạ Thiên Đăng vung trường đao, nói.
""Thập Nhị Trọng Lâu" chẳng phải ngươi đã có rồi sao?" Sơn Vu nói.
"Hảo hữu, ta đã tìm vài người tu luyện! Nhưng không ai luyện thành công cả!" Dạ Thiên Đăng nhíu mày nói.
Dù là bí tịch mà bằng hữu truyền thụ thì hắn ta vẫn phải tìm người khác để tu luyện thử.
Trong giang hồ, không thể không phòng bị người khác!
""Thập Nhị Trọng Lâu" cần sự ngộ tính và duyên phận cực kỳ cao, không phải ai cũng có thể luyện thành!" Sơn Vu nói.
"Hừ! Ngộ tính và duyên phận gì chứ, chẳng có kiếm pháp nào là không thể luyện thành! Chắc chắn là ngươi không muốn truyền thụ nên mượn cớ ngộ tính không đủ để từ chối!" Dạ Thiên Đăng mới không tin những lời này.
Hắn ta bước tới một bước, thân hình như một con đại bàng lướt qua, nói: "Hảo hữu! Yên tâm mà chết đi!"
Đao quang dưới ánh trăng lóe lên hàn quang giống như một vầng trăng sáng cô độc, trong trẻo mà lạnh lùng chém về phía Sơn Vu.
Sơn Vu biết đao pháp Dạ gia "Dạ Đao" mạnh nhất là vào ban đêm.
Nhìn dưới ánh sáng rạng ngời của đao quang còn có một đao ảnh đen như mực, trong bóng tối, một đao hai ảnh, một sáng một tối, khó mà phòng bị.
Vì vậy hắn xuất kiếm!
"Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, Thập Nhị Trọng Ngũ Lâu!"
Một kiếm chém ra, kiếm quang sáng chói, phiêu dật tuyệt luân, không giống như ở trần gian, mà như đến từ thiên ngoại, xuyên qua mây mù!
Kiếm của trích tiên!
"Đương đương" hai tiếng, kiếm quang của Sơn Vu chặn được hai đao quang ảnh của Dạ Thiên Đăng, nhưng cũng không thể chém về phía Dạ Thiên Đăng.
Bởi vì hắn ta đang suy yếu.
"Tốt! Kiếm pháp tốt!" Dạ Thiên Đăng nhìn kiếm quang xé rách quần áo hắn ta, có lẽ nếu Sơn Vu mạnh tay hơn chút nữa thì hắn ta đã bị mổ bụng rồi.
Nói ra còn thật xấu hổ, hắn ta và Sơn Vu đều có tu vi Khí Hải, nhưng lần nào hắn ta cũng bị Sơn Vu treo lên đánh.
"Thập Nhị Trọng Lâu" quả thực quá mạnh mẽ!
Hắn ta thật sự rất muốn, ngay cả khi phải phản bội bằng hữu!
"Hảo hữu! Ngươi bị trúng "Thực Cốt Đoạn Tràng Tán" mà vẫn kiên trì đến giờ, còn có thể chém ra một kiếm, suýt chút nữa đã lấy mạng ta! Thực sự vượt quá sự mong đợi của ta!" Dạ Thiên Đăng nhìn Sơn Vu với vẻ mặt tán thưởng.
""Thập Nhị Trọng Lâu" chỉ là vật ngoài thân, giao ra đây, ta sẽ cho ngươi giải dược. Chúng ta còn có thể làm bằng hữu!" Dạ Thiên Đăng nói với vẻ nghiêm túc.
"Hảo hữu, ngày xưa ngươi cứu ta một mạng! Một quyển "Thập Nhị Trọng Lâu" ta đã truyền cho ngươi rồi!" Sắc mặt Sơn Vu tái nhợt, máu tươi chảy từ khóe miệng, phải dựa vào cửa miếu mới đứng vững, nói.
Hắn ta thực sự đã kiệt quệ.
Lần này không ai đến cứu hắn ta nữa.
"Ai! Thật sự là không còn cách nào!" Dạ Thiên Đăng thở dài, nói: "Đây là do ngươi đã ép ta!"
Hắn ta vung trường đao, lại một đạo đao quang sáng chói chém về phía Sơn Vu.
Sơn Vu nhìn đao quang, đứng cũng không vững, chỉ có thể chờ chết.
Thạch Phi Triết vốn đang ẩn nấp trong tòa miếu đổ nát, lúc trước thấy kiếm chiêu của Sơn Vu còn tưởng mọi chuyện đã ổn.
Thạch Phi Triết: Sao ở đâu cũng gặp rắc rối vậy!