"Tiểu tử! Đi chết đi!" Tay phải Lưu Tam bóp cổ Thạch Phi Triết, định dùng lực, nhưng lại thấy Thạch Phi Triết run rẩy giơ tay phải lên.
"Hử?" Lưu Tam khó hiểu, tên tiểu tử này đang làm gì?
Thạch Phi Triết cắn mạnh vào lưỡi để mình tỉnh táo hơn, mở mắt một chút, hắn thấy ngón áp út của tay phải mình đang nhắm vào cổ họng của Lưu Tam.
Cánh tay của hắn tự nhiên không dài bằng cánh tay của Lưu Tam, cách cổ họng của Lưu Tam vẫn còn nửa thước!
Sau đó, một tia chân khí kia trong cơ thể hắn xuất phát từ đan điền, lên "Thành Tương", sau đó chuyển nhập vào "Kiên Liêu" của cánh tay phải, rồi đi xuống "Quan Xung" của ngón áp út!
Đây chính là "Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu"!
Cũng là lộ trình vận chuyển của "Chân khí hóa kiếm"!
Một luồng kiếm khí vô hình mỏng manh bắn ra từ ngón áp út của Thạch Phi Triết, sau đó hắn liền rơi vào hôn mê.
Kết quả thế nào, để mặc cho trời định đoạt đi!
Lưu Tam không thể tin được khi nhìn thấy một luồng kiếm khí mỏng manh như ảo ảnh từ ngón áp út của Thạch Phi Triết bay ra, xuyên qua cổ họng của mình.
Huyết áp trong cơ thể khiến cổ họng của gã ta phun ra một mũi tên máu, bắn lên người Thạch Phi Triết.
Gã ta không còn bận tâm đến Thạch Phi Triết nữa mà cố dùng hai tay bịt lại lỗ thủng ở cổ họng, nhưng gã ta cảm thấy khó thở, máu đã ngấm vào phổi.
Sức lực dần dần cạn kiệt, gã ta không ngờ mình lại thất bại ở đây. Rõ ràng chỉ là một thiếu niên gầy yếu, sao lại có thể có một tia kiếm khí?
Chẳng lẽ là bởi vì bản "Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết" đó?
Không thể nào! Tên tiểu tử đó gầy như vậy, làm sao có thể luyện được chân khí chứ?
Gã ta không thể hiểu nổi.
Cho nên, gã ta chết.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cho đến khi trời phía đông hơi sáng, Thạch Phi Triết mới lảo đảo tỉnh lại.
Lúc này, hắn mới biết mình thế mà còn sống.
Hắn loạng choạng đứng dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức. Đầu đau, cánh tay và ngực đau, kinh mạch trong cơ thể cũng đau!
Miệng và mũi đều khô khốc vì máu đông. Hắn nhổ ra vài cục máu khô mới khiến cổ họng mình dễ chịu hơn chút.
Cách hắn không xa là thi thể của Lưu Tam.
"Hừ... ha ha ha..." Thạch Phi Triết phát ra tiếng cười quái dị, đối diện với thi thể hắn không hề sợ hãi, thực sự trong hai tháng qua trên đường phố Di Dương thành hắn đã nhìn thấy quá nhiều, trong y quán cũng thấy nhiều.
Hắn nhìn thi thể như nhìn heo chó.
Trước tiên, hắn ném Lưu Tam sang một bên, nhặt bản "Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết" lên rồi nhét vào ngực. Sau đó, hắn đi vào phòng bếp rửa mặt, vo gạo nấu cơm.
Từ trưa hôm qua ở y quán ăn cơm đến giờ, hắn đã gần một ngày không ăn gì.
Dù tiếp theo làm gì thì hắn cũng phải ăn no trước đã!
Có ăn no thì mới có sức mà tăng cường tu luyện! Thế giới cao võ kỳ lạ hoang đường đã bắt đầu rồi!
Sau khi nấu cơm xong, hắn mới tiến lại bên thi thể của Lưu Tam, bắt đầu sờ thi thể.
Điều khiến hắn ngạc nhiên vui mừng là Lưu Tam này khá có tiền, thế mà tìm được mấy lượng bạc vụn.
Ở thế giới này, một lượng bạc tương đương với một quan tiền đồng, mà một quan tiền đồng có bảy tám trăm đồng, đối với Thạch Phi Triết hiện tại, đó là một khối của cải lớn.
Nhưng rất nhanh chóng, hắn phát hiện trên cánh tay của Lưu Tam có một hình xăm hình vuông với hoa văn bên trong.
Thạch Phi Triết nhận ra hoa văn này, đó là của bang phái bản địa ở Di Dương Thành, Tứ Phương Bang.
Di Dương Thành có ba bang phái lớn, đó là Tứ Phương Bang, Hoạt Sát Bang và Huyết Lang Bang.
Kể từ khi bầu trời vàng chiếm giữ Di Dương Thành, ba bang phái này đánh nhau rất ác liệt, mà khu vực Thạch Phi Triết ở thuộc về Tứ Phương Bang.
Hắn đã giết người của Tứ Phương Bang, y quán không thể đến được nữa. Mặc dù các thành viên trong bang rất tôn trọng quán chủ nhưng đối với những người khác trong y quán thì lại hống hách vô cùng!
Như vậy, hắn nên đi đâu khác trong Di Dương Thành đây?
Di Dương Thành hình vuông, dài mười lăm km từ đông sang tây, dài mười km từ nam sang bắc, là thành thị lớn nối liền nam bắc của Dực Châu!
Chỉ cần hắn trốn ở nơi khác trong thành, Tứ Phương Bang tự nhiên không thể tìm thấy hắn.
Không, như vậy thì hắn sẽ luôn lo lắng đề phòng, làm sao có thể luyện võ công tốt được!
Hắn phải trốn khỏi Di Dương Thành, sau đó luyện công pháp "Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết" đến tiểu thành. Đến lúc đó trở về, giết từng tên một, tiêu diệt toàn bộ Tứ Phương Bang mới đủ hả giận!
Nghĩ đến đây, hắn cuốn gói hai bộ quần áo duy nhất, ăn cơm xong rồi đi về phía cổng nam.
Thật ra nhà hắn gần cổng bắc nhất, nhưng đi đến cổng bắc sẽ phải đi qua y quán. Hắn sợ bị người trong y quán nhìn thấy, xảy ra chuyện không hay, bởi vậy mới đi về phía cổng nam.
Lúc này đã qua giờ Thìn buổi sáng, mặt trời đã hoàn toàn lên cao, ánh vàng trên bầu trời phủ thành chủ đã biến mất, bầu trời lại trở về màu xanh nhạt.