Những hộ gia đình còn lại, dường như không cần phải tới từng nhà hỏi thăm nữa.
Những dân chúng bất ngờ xuất hiện đã đủ để làm nhân chứng cho Tiết Hoài Viễn. Nghe tin Khương Lê muốn vào kinh thành để minh oan cho Tiết Hoài Viễn, mọi người đều tỏ ý muốn đi cùng. Như vậy, không còn phải lo lắng về vấn đề có đủ người hay không.
Diệp Minh Dục trong lòng rất vui mừng, vỗ ngực đảm bảo rằng chi phí xe ngựa và ăn ở khi vào kinh thành sẽ do ông ta lo liệu. Đồng nhi và Bạch Tuyết cũng rất vui, Diệp Minh Dục nhân dịp rảnh rỗi nói với Khương Lê: "A Lê, bây giờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, có thể làm gì nữa?"
"Có nhiều người như vậy mà nhân lực của Phùng Dụ Đường đã tiêu hao phần lớn, dân chúng tay không tấc sắt đã sớm tích tụ oán hận với Phùng Dụ Đường. Đã đến lúc để họ xả giận rồi. Lệnh phạt của Tương Dương sớm muộn gì cũng sẽ xuống tới . Nếu Phùng Dụ Đường thích làm vua làm chúa ở Đồng Hương, lần này, hãy để hắn nếm thử cảm giác bị người khác làm vua làm chúa. Cậu, dẫn những dân chúng này đến huyện nha, chúng ta sẽ diễn một vở kịch, gọi là 'trói quan lên điện'."
"Ta chỉ nghe nói 'trói tử lên điện', chưa nghe 'trói quan lên điện' bao giờ." Diệp Minh Dục cười.
"Ta cũng chưa thấy bao giờ, nên phải xem cho thật kỹ. Không thể để hắn chạy thoát, phải bắt giữ hắn lại. An tâm chờ lệnh điều động của Tống Tri Dương, sau đó có thể thả Tiết huyện thừa ra khỏi ngục và áp giải quan vào kinh."
Nghe vậy, Diệp Minh Dục kêu lên một tiếng "hay". Ông ta thích nhất là làm việc sảng khoái như vậy, những ngày này thật sự rất bức bối, giờ cuối cùng có thể ngẩng cao đầu, bắt giữ Phùng Dụ Đường mà ông ta đã nhìn không thuận mắt từ lâu, thật là một việc tốt!
"Đi, đi, đi thôi! " Diệp Minh Dục nôn nóng nói.
......
Trong huyện nha hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Phùng Dụ Đường ngồi trong phòng, chờ người đến chuyển hành lý của mình.
Hắn không thể rời khỏi phủ của mình nhưng vì cuộc đào thoát lần này, biết rằng con đường phía trước đầy nguy hiểm. Vì vậy, hắn không mang theo tiểu thiếp yêu quý nhất, chỉ mang theo số vàng bạc châu báu mà hắn đã vơ vét được khi làm quan ở Đồng Hương. Nếu để hạ nhân và các tiểu thiếp trong phủ phát hiện hắn chạy trốn, chắc chắn sẽ gây náo loạn. Khi đó, nếu Khương Lê và đoàn người của nàng bị đánh động, hắn sẽ không thể trốn thoát được.
Phùng Dụ Đường khi biết Khương Lê đưa người đi hỏi từng nhà dân Đồng Hương có sẵn lòng làm chứng hay không, liền hiểu ngay mục đích của nàng. Không lạ gì nữa, không lạ vì sao người của Khương Lê có thể lặng lẽ giải quyết sát thủ của Vĩnh Ninh công chúa, nhưng không động đến hắn một chút nào. Bây giờ nghĩ lại, Khương Lê đã không sợ Vĩnh Ninh công chúa, sao lại sợ hắn một kẻ nhỏ bé như vậy. Giữ hắn lại mà không giết, là để cứu Tiết Hoài Viễn!
Chỉ khi hắn còn sống, trong quá trình xét xử lại vụ án của Tiết Hoài Viễn, mới có thể dùng tội lỗi của mình để minh oan cho Tiết Hoài Viễn!
Khi hiểu ra điều này, Phùng Dụ Đường vừa gấp gáp vừa căm hận. Hắn năm đó bị Tiết Hoài Viễn đuổi ra khỏi nha môn, trong lòng căm ghét hành động không lưu tình của Tiết Hoài Viễn. Sau này, khi thời thế đổi thay, Tiết Hoài Viễn phạm tội và bị Vĩnh Ninh công chúa tống giam, hắn đã không ít lần chỉ thị cho cai ngục "chăm sóc" Tiết Hoài Viễn một cách đặc biệt. Giờ đây, đang đắc ý thì lại bị một thiên kim Thủ phụ xuất hiện để minh oan cho Tiết Hoài Viễn và sắp thành công.
Tiết Hoài Viễn thực sự là kẻ khắc tinh của hắn!
Khương Lê có kế hoạch này nhưng Phùng Dụ Đường không muốn làm theo. Tiết Hoài Viễn hiện giờ là một kẻ điên, chỉ vì một kẻ vô dụng như vậy mà hắn phải hy sinh rất nhiều. Một khi vụ án của Tiết Hoài Viễn được lật lại, người bị thay thế chính là hắn. Dù Vĩnh Ninh công chúa là chủ nhân của hắn thì cũng sẽ không vì một kẻ nhỏ bé như hắn mà động canh cả trời.
Khương Lê đã nói đúng một điều, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ chịu khổ. Hắn tự biết mình không phải thần tiên, mà là tiểu quỷ có thể bị tai họa bất cứ lúc nào, vì vậy phải tự tìm đường sống. Hắn không thể ngăn cản Khương Lê lật lại vụ án cho Tiết Hoài Viễn, việc thất bại Vĩnh Ninh công chúa có thể tiêu diệt hắn bất cứ lúc nào. Đã đắc tội với con gái của Khương Nguyên Bách, giờ không đi còn chờ gì nữa? Vì vậy, Phùng Dụ Đường từ sáng sớm đã đến nha môn huyện, đem các rương đồ đến đây. Hắn mang theo vài người thân tín, chỉ chờ xe ngựa đến là lập tức lên đường.
Đợi đến khi Khương Lê tìm được những nhân chứng, bảy ngày sau, hắn đã đi xa rồi. Còn việc Khương Lê và Vĩnh Ninh công chúa đối đầu thế nào, mặc kệ họ, hắn đã trốn thoát, không liên quan gì đến hắn nữa!
Đang nghĩ như vậy, Phùng Dụ Đường bỗng nghe thấy có tiếng động bên ngoài, tinh thần hắn phấn chấn, lập tức đứng dậy, ra lệnh cho người thân tín nhanh chóng khiêng những rương đồ chứa đầy ngân phiếu và cổ vật, bản thân hắn đi trước ra ngoài cửa, vừa đi vừa không hài lòng nói: "Đã bảo là làm âm thầm thôi, nếu bị người phát hiện thì làm sao?"
Vừa nói xong câu này, hắn vừa đúng đến cửa lớn của nha môn huyện, tiếng của hắn nhanh chóng tắt lịm, hắn đứng sững lại.
Trước mặt hắn, chính là Diệp Minh Dục và Khương Lê.
"Phùng đại nhân." Khương Lê mỉm cười với hắn.
Phùng Dụ Đường cũng miễn cưỡng cười lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy không yên. Khương Lê cười ôn hòa, ngay cả Diệp Minh Dục cũng nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa với hắn. Người đàn ông có vẻ ngoài như cướp này vốn luôn tỏ thái độ hung hăng với hắn, lúc nào lại có thể hòa nhã thế này?
"Khương nhị tiểu thư." Phùng Dụ Đường giấu đi sự dò xét trong lòng, hỏi Khương Lê: "Hai vị đến sớm như vậy, tìm hạ quan có việc gì sao?"
Thái độ này so với ngày đầu gặp Khương Lê thật khác biệt như trời với đất. Diệp Minh Dục trong mắt thoáng qua một tia khinh miệt, chỉ là loại người thói đời nịnh hót, thật là nhìn thêm một cái cũng thấy bẩn mắt.
Khương Lê không trả lời câu hỏi của Phùng Dụ Đường, mà nhìn qua hắn, hỏi: "Phùng đại nhân mang nhiều rương như vậy, là định đi xa sao?"
Trong lòng Phùng Dụ Đường "bụp" một tiếng, vội vàng quay đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ đem rương trở lại, cười gượng nói: "Làm gì có? Đây đều là những thứ trước đây mang ra ngoài, bây giờ đang thu về thôi."
"Thì ra là vậy." Khương Lê cười cười, "Thế thì tốt, ta còn tưởng Phùng đại nhân định đi xa, vừa rồi còn có chút khó xử, nếu Phùng đại nhân đi xa, sau này sẽ khó làm việc, còn có chuyện muốn nhờ Phùng đại nhân giúp đỡ."
Khương Lê trông hòa nhã, dịu dàng, nhưng Phùng Dụ Đường biết rõ, cô gái nhỏ nhắn này không hiền lành như vẻ bề ngoài. Nghe Khương Lê nói có chuyện muốn nhờ hắn giúp, hắn không những không thấy vui, mà còn toát mồ hôi lạnh, thử hỏi: "Nhị tiểu thư muốn nhờ hạ quan làm gì?"
"Việc rất đơn giản thôi." Khương Lê nhẹ nhàng nói: "Chỉ là muốn Phùng đại nhân đi cùng tôi về Yên Kinh, đến Đại Lý Tự làm chứng cho vụ án của Tiết huyện thừa."
Phùng Dụ Đường đứng lặng người tại chỗ.
Khương Lê bình tĩnh nhìn hắn, đôi mắt của nàng bình tĩnh đến đáng sợ nhưng Phùng Dụ Đường có thể nhìn ra sự chế giễu trong đó.
Hắn nói: "Nhị tiểu thư đây là nói đùa gì vậy..."
"Ta không thích nói đùa." Khương Lê lắc đầu.
Trong lòng Phùng Dụ Đường đột nhiên trào lên cảm giác nhục nhã. Khương Lê nhỏ bé đứng trước mặt hắn, như chắn mất đường sống của hắn. Hắn muốn lao tới vặn gãy cổ Khương Lê, mở đường máu mà thoát thân. Nhưng hắn không dám, Diệp Minh Dục đứng bên cạnh Khương Lê, con dao lớn đeo bên hông hắn còn phát ra hàn khí.
"Nhị tiểu thư nhất định muốn hạ quan làm việc này sao?"
Khương Lê mỉm cười gật đầu.
Nàng càng ôn hòa, Phùng Dụ Đường càng tức giận. Hắn tức giận đến mức, đột nhiên hỏi: "Nếu hạ quan không đồng ý thì sao?"
"Không đồng ý?" Khương Lê thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Sợ rằng không cho Phùng đại nhân không đồng ý rồi."
Phùng Dụ Đường không chịu yếu thế: "Nhị tiểu thư ép người quá đáng, định giết hạ quan sao?"
"Điều này không liên quan đến ta." Khương Lê lắc đầu: "Không tha cho ngài, là bọn họ." Nàng khẽ nghiêng người.
Phùng Dụ Đường nhìn thấy.
Ở phía sau Khương Lê, ngoài cửa huyện nha có các hộ vệ của Diệp Minh Dục đứng chắn, là một biển người dân Đồng Hương. Không biết họ đã đứng đó bao lâu, chỉ lặng lẽ nhìn Phùng Dụ Đường. Ánh mắt họ đầy giận dữ và phấn khích. Nếu không vì Khương Lê ở đây, có lẽ họ đã xông vào giết Phùng Dụ Đường để giải tỏa căm hận.
"Ông xem." Khương Lê cười.
Phùng Dụ Đường loạng choạng, lùi lại một bước. Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: "Không thể nào..."
Hôm qua khi những người của hắn về báo tin, nói rằng mấy ngày liền Khương Lê và Diệp Minh Dục cùng đoàn người đi từng nhà hỏi thăm dân Đồng Hương, chỉ tìm được ba người. Trong số hơn năm trăm hộ dân ở Đồng Hương, tìm được ba người thực sự không đáng kể. Khi đó Phùng Dụ Đường còn tự đắc rằng mình có uy tín cao trong lòng dân Đồng Hương, dù là thiên kim của Thủ phụ đến thuyết phục, cũng không ai dám nói lung tung. Chính vì vậy, hắn tin rằng Khương Lê muốn gom đủ người làm chứng, ít nhất còn phải đợi thêm vài ngày.
Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, sao có thể có nhiều người dân Đồng Hương đi theo nàng như vậy? Đã xảy ra chuyện gì, nàng đã nói gì với dân Đồng Hương?
"Phùng Dụ Đường!" Một chàng trai trẻ tức giận nói: "Ông bắt cóc em gái tôi làm tiểu thiếp, vào phủ của ông chưa đầy ba ngày đã chết, trả lại em gái cho tôi!"
"Hắn là tên súc sinh, hắn cướp cửa hàng của gia đình tôi, mẹ tôi tức giận đến chết trong nhà!"
"Hắn cấu kết với ác bá, cướp đi ba món cổ vật của gia đình tôi!"
"Phùng Dụ Đường!"
Những lời tố cáo vang lên như sấm, vang vọng trên bầu trời trước cửa huyện nha Đồng Hương.
Trong thời gian làm quan, Phùng Dụ Đường đàn áp, bóc lột dân lành, mọi tội ác đều đã gây ra, người dân Đồng Hương đã chịu đựng quá lâu. Bây giờ, khi họ đồng loạt bùng phát, khiến Phùng Dụ Đường cũng phải lùi lại liên tiếp. Hắn cố gắng lấy lại sự uy nghiêm trước đây, nhưng trong lòng lại không đủ tự tin, chỉ gào lên một câu đầy yếu ớt: "Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn nổi loạn sao?"
Đáp lại hắn là tiếng hét giận dữ của dân chúng.
Giữa những tiếng ồn ào, giọng nói của Khương Lê lại rõ ràng một cách kỳ lạ, nàng nói: "Phùng đại nhân, làm nhiều việc ác thì tự hủy hoại bản thân, không phải không có nghiệp báo, chỉ là chưa đến lúc, bây giờ, nghiệp báo của ngài đã đến."
Phùng Dụ Đường nhìn nàng vài giây, rồi đột nhiên quay người chạy!
Hắn biết Khương Lê nói đúng, họ đông, họ mạnh. Nếu như trước đây, hắn còn có thể để thuộc hạ của mình đấu một trận, chỉ là đám dân đen tay không tấc sắt, lợi hại đến đâu? Nhưng trong thời gian qua, thuộc hạ của hắn đã đi truy sát Khương Lê, đã chết phần lớn, số còn lại không đáng kể. Đám dân đen này nổi loạn vào lúc này, thuộc hạ của hắn không thể chống lại được!
Chạy? Nhưng chạy đi đâu?
Khương Lê lạnh lùng nhìn bóng dáng Phùng Dụ Đường bỏ chạy trong hoảng loạn, vung tay ra lệnh: "Phùng đại nhân muốn chạy, xin mọi người giúp đỡ, 'mời' Phùng đại nhân trở lại."
Lời vừa dứt, ngay lập tức dân chúng đuổi theo Phùng Dụ Đường như ong vỡ tổ. Đám thuộc hạ của Phùng Dụ Đường cũng bị dân chúng, người thì cầm gậy dài, người thì cầm rổ, đánh đến không thể chống cự, liên tục cầu xin. Khương Lê để hộ vệ của Diệp Minh Dục giám sát, nàng muốn để dân chúng xả giận, nhưng phải đảm bảo không để Phùng Dụ Đường chạy thoát.
Huyện nha Đồng Hương đã lâu không có nhiều dân chúng như vậy. Từ khi Phùng Dụ Đường lên làm quan, nơi này chỉ là chỗ của những kẻ ác bá, nhà giàu thường lui tới, chỉ cần có tiền là có thể làm được việc. Dân chúng đến nha môn, đều mang đầy máu và nước mắt, là những người bị hãm hại. Lâu dần, nha môn trở thành nơi đáng sợ, đây là điều mà mọi người ở Đồng Hương đều biết.
Nhưng sau vài ngày Khương nhị tiểu thư đến Đồng Hương, nha môn lại xuất hiện bóng dáng của dân chúng. Lần này, không phải "quan ức hiếp dân", mà là "quan bức dân phản".
Diệp Minh Dục nhìn thấy Phùng Dụ Đường đang bị một phụ nữ đánh vào đầu bằng đòn gánh, cười to: "Cái tên khốn nạn đó giờ cũng nếm trải cảm giác bị người khác chà đạp rồi."
Khương Lê cười nhạt: "Nhân quả báo ứng mà."
Phùng Dụ Đường tuy là tay chân của Vĩnh Ninh công chúa, làm theo lệnh của Vĩnh Ninh công chúa, nhưng việc cha nàng trở thành người điên, bị tra tấn trong ngục đều liên quan đến Phùng Dụ Đường. Làm những việc này rồi còn muốn thoát thân, Phùng Dụ Đường mơ mộng quá rồi.
Nàng sẽ khiến Phùng Dụ Đường và Vĩnh Ninh công chúa phải hối hận suốt đời vì những gì đã làm.
Khương Lê nói với Diệp Minh Dục: "Cậu Minh Dục, bảo người trói Phùng Dụ Đường lại, đừng để hắn chạy, canh giữ kỹ."
Diệp Minh Dục gật đầu, nhìn Khương Lê xoay người muốn đi, hỏi: "A Lê, con đi đâu?"
Khương Lê nói: "Đi nhà ngục, Phùng Dụ Đường đã thất thế rồi, cai ngục biết tin đã chạy, bây giờ đi thăm Tiết huyện thừa sẽ không gặp trở ngại gì. Cháu nghĩ trong ngục Đồng Hương còn nhiều tù nhân bị oan như Tiết huyện thừa, cháu muốn thả họ ra. Đất trời Đồng Hương, đã đến lúc thay đổi rồi."
.....
Những người cuối cùng cùng Khương Lê vào nhà lao là tiểu đồng A Thuận của Diệp Minh Dục và Trương đồ tể.
Mặc dù đã nhận được tin là cai ngục đã bỏ trốn, nhưng để đề phòng bất trắc, Diệp Minh Dục vẫn để Khương Lê mang theo vài người. Ông phải ở lại trông chừng Phùng Dụ Đường, tránh để hắn có cơ hội trốn thoát.
Cửa nhà lao đầy dấu chân lộn xộn. Có lẽ là những cai ngục đã vội vã rời đi khi nghe tin Phùng Dụ Đường gặp chuyện. Trên mặt đất còn có một số tiền bạc rải rác, nhưng Diệp Minh Dục đã cho người và dân Đồng Hương chặn cổng thành, bất cứ ai muốn trốn ra khỏi thành sẽ bị chặn lại.
A Thuận đứng ở cửa, cùng Trương đồ tể châm đuốc, rồi ngó vào trong. Nhà lao âm u, tất cả đuốc đều tắt, không thể nhìn rõ. Lo sợ Khương Lê không thấy bậc thang và ngã, A Thuận định nhắc nhở nàng cẩn thận, nhưng thấy Khương Lê không cần đuốc, tự mình đi xuống.
A Thuận: "......"
Khi còn nhỏ, Tiết Hoài Viễn không cho phép nàng và Tiết Chiêu đến nhà lao. Nhưng mỗi lần Tiết Chiêu đều lén dẫn nàng vào, cai ngục biết họ là con của Tiết Hoài Viễn, biết trẻ con ham chơi, cũng biết họ sẽ không làm gì, nên mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Khương Lê không xa lạ gì với nhà lao. Những người bị giam trong đó, có người thực sự là tội phạm hung ác , có người là do cuộc sống bức bách mà phạm tội. Nhưng một điều giống nhau, họ đều là những kẻ mang tội.
Khi Tiết Hoài Viễn đến, ông luôn mặc quan phục đã bạc màu. Ông từng giải cứu Trương đồ tể bị oan, cũng từng bắt giam kẻ thực sự có tội mà vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Khương Lê chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ thấy bóng dáng cha trong đám người mặc áo tù.
May mắn là trong nhà lao đuốc đều tắt, còn đuốc của Trương đồ tể và A Thuận cầm không đủ sáng để người ta thấy được, đôi mắt nàng đang mờ mịt. Mỗi bước nàng đi rất chậm, trông như sợ té mà cẩn thận, nhưng chỉ có Khương Lê biết tay nàng đang run nhẹ.
Nàng đang sợ.
Nàng sợ nhìn thấy cha trong tình trạng đó, sợ người cha luôn là bầu trời của nàng, là đại thụ của Tiết Chiêu, người cha đĩnh đạc, giờ đây co rúm lại, mất đi sự minh mẫn và ký ức.
Đuốc của A Thuận chiếu sáng từng khuôn mặt trong nhà lao, tiếng kêu oan vang lên. Không biết bao nhiêu vụ án oan mà Phùng Dụ Đường đã gây ra, mỗi khi thấy người lạ đến, tiếng kêu oan lại đồng loạt vang lên. Nhưng nhiều người chỉ lơ đãng nhìn lên một cái, như thể đã mất hết hy vọng vào tương lai - những người đã bị hành hạ đến mức không còn tin vào hy vọng.
Không phải, không phải người này, người này cũng không phải. Khương Lê nhìn từng người, những người cụt tay cụt chân, khi thấy không phải là cha mình, nàng cảm thấy nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại càng gấp gáp, tại sao vẫn chưa thấy ông?
Cho đến khi tới buồng giam cuối cùng.
Đuốc của A Thuận đã tới cửa buồng giam, nhưng người bên trong co rút trong góc, không biết là ngủ hay nằm, dù sao cũng quay lưng lại với Khương Lê, không chịu quay đầu lại nhìn. A Thuận nhìn Khương Lê, thấy nàng đột nhiên nắm chặt cửa buồng giam, thần sắc trở nên lơ đễnh.
Hắn ta chấn động, biết rằng biểu hiện của Khương Lê chứng tỏ người này đúng là Tiết Hoài Viễn, vội lấy chìa khóa mở cửa buồng giam - chìa khóa này cũng là hắn nhặt được ở cửa.
Cửa buồng giam lập tức mở.
Trương đồ tể còn đang do dự, mặc dù ông biết Tiết Hoài Viễn nhưng người này chưa quay mặt lại, không thể xác định. Dù không hiểu sao A Thuận chỉ cần nhìn Khương nhị tiểu thư một cái đã mở cửa, Trương đồ tể định bước vào trước xem xét, tránh trường hợp không phải Tiết Hoài Viễn mà làm tổn thương Khương nhị tiểu thư. Nhưng thấy nàng dường như không thể kiềm chế, nhanh chóng bước vào.
Trương đồ tể và A Thuận đều ngạc nhiên, A Thuận nói: "Này, biểu tiểu thư, đuốc của cô......"
Dưới ánh đuốc mờ, Khương Lê thấy bóng dáng cô độc ngồi trong góc buồng giam, đầu tựa vào tường, tóc tai bù xù. Bóng dáng vĩ đại, cao lớn ấy, không biết từ khi nào đã trở nên cong queo, nhỏ bé. Đầu nàng "oong" một tiếng, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống.
A Thuận kinh hãi, gần như thốt lên nhưng bị Trương Đồ tể kéo lại, nuốt chửng tiếng kêu trong họng. Nhưng trong lòng vẫn không hiểu, đầu gối của nam nhi quý như vàng, biểu tiểu thư không phải là nam nhi, không cần phải quý trọng đầu gối, nhưng dù Tiết Hoài Viễn và biểu tiểu thư có quen biết hay có quan hệ gì đi nữa, việc biểu tiểu thư quỳ trước ông ta như vậy thật khó tin.
Có gì đáng để biểu tiểu thư đột nhiên quỳ xuống, hay là đầu gối biểu tiểu thư bị đau nên té ngã xuống?
Nhưng rất nhanh, A Thuận đã bác bỏ suy nghĩ này của mình, hắn mở to mắt nhìn Khương Lê vươn tay, đỡ lấy người tù bẩn thỉu kia, chậm rãi xoay người ông ta lại, để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Trương Đồ tể và A Thuận đều tròn mắt ngạc nhiên.
Đó là một khuôn mặt gầy gò, gần như không thể gọi là "người", cả khuôn mặt gầy đến mức má hõm sâu, gò má cao nhô lên. Thân hình Khương Lê đang đỡ, càng gầy như que củi. A Thuận không phải chưa từng thấy tù nhân, đa số tù nhân đều trông hung dữ, mặt mày sắc nhọn, cũng có kẻ nhìn thảm hại khốn khổ, nhưng chưa từng có ai trông đáng sợ như người trước mặt.
Tóc ông ta toàn bộ đã bạc trắng, nhìn như tuyết trắng phủ trên đầu, nhưng cơ thể thì đen gầy. Như ngọn nến sắp tắt, chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, sẽ bị thổi tắt bất cứ lúc nào.
Trương Đồ tể lẩm bẩm: "Tiết đại nhân..."
A Thuận vô thức nhìn về phía Trương Đồ tể , người đàn ông gầy guộc, trông như sắp chết kia, lại là vị huyện thừa họ Tiết được dân chúng kính trọng, nghe nói rất có phong thái, gió mây rạng ngời sao?
Tiết huyện thừa lại thành ra như vậy? Ai nhìn thấy tù nhân trước mặt này cũng sẽ nghĩ không lâu nữa, người tù này sẽ chết.
Biểu tiểu thư nhìn thấy người như thế này, sẽ sợ chứ? A Thuận nghĩ vậy, rồi nhìn thấy Khương Lê vươn tay, chậm rãi xắn tay áo Tiết Hoài Viễn.
Quay lưng lại, A Thuận không thể thấy biểu cảm của Khương Lê, chỉ cảm nhận được biểu tiểu thư này dường như rất đau đớn, như con thú bị thương đang cố nén đau đớn, từng giọt máu không ngừng chảy ra.
Lúc tay áo được xắn lên, Trương Đồ tể bên cạnh khẽ hít một hơi lạnh.
Ánh lửa yếu ớt không che giấu được những vết thương trên người ông lão đáng thương, những vết thương như vết roi, như vết dao, hay như bị thanh sắt nung đỏ chạm vào da, tạo thành những vết bỏng. Những vết thương chồng chất, vết cũ chưa lành, vết mới lại thêm, có vết thương đã mưng mủ, bốc mùi hôi thối, còn có cả giòi bọ bò lổm ngổm. A Thuận nhìn thấy mà phát ngán, ngực cảm thấy nặng nề.
Hắn cảm thấy ghê tởm trước thủ đoạn của Phùng Dụ Đường.
Phải biết rằng, ngay cả tử tù cũng không phải chịu hình phạt như vậy. Đây là muốn người ta sống không bằng chết, không chịu cho đối phương một cái chết thanh thản. Khương Lê chỉ mới xắn một tay áo, lộ ra một cánh tay, một cánh tay đã như vậy, có thể tưởng tượng được rằng trên người Tiết Hoài Viễn còn bao nhiêu vết thương như thế?
Trong nhà lao tối tăm không thấy đáy này, ngày ngày chịu hình phạt nặng nề, sống không được, chết cũng không xong, không trách Tiết Hoài Viễn phát điên. A Thuận thậm chí nghĩ, vài ngày nữa nếu Khương Lê không đến cứu vị đại nhân này, có lẽ đối với Tiết huyện thừa cũng là một sự giải thoát.
Những ngày tháng như thế này, thực sự quá khó khăn, quá khó khăn rồi.
Đồng thời, hắn lại tự hỏi, Tiết huyện thừa như thế này, dù có cứu ra ngoài, còn sống được bao lâu? Cho dù miễn cưỡng sống sót, một người mất trí nhớ, mất hết tất cả, sống như cái xác không hồn, có ý nghĩa gì?
Vừa nghĩ đến đây, trong nhà lao, đột nhiên vang lên một tiếng kêu nhỏ.
A Thuận giật mình, theo tiếng kêu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện, người phát ra tiếng đó không phải ai khác, chính là biểu tiểu thư Khương Lê.
Người luôn thích cười dịu dàng, điềm tĩnh, đối mặt với đám đông hỗn loạn ở Lệ Chính Đường vẫn giữ được vẻ nghiêm nghị, lúc này, hai chân quỳ xuống đất, từ trong họng phát ra tiếng kêu thống khổ, chậm rãi cúi xuống, ôm lấy vai Tiết Hoài Viễn, khóc òa lên.
A Thuận sững sờ, Trương Đồ tể cũng không nói gì. Trong nhà lao, những tiếng kêu oan của các tù nhân vốn vì họ đến mà vang lên khắp nơi, không biết từ lúc nào đã im lặng. Chỉ còn nghe thấy tiếng khóc của cô gái.
Tiếng khóc như lan tỏa, trong bóng tối của nhà lao, dưới ánh đèn mờ ảo, lay động như cuộc đời trải qua bao năm tháng, nếm đủ hỉ nộ ái ố, đột nhiên có cơ hội làm lại từ đầu, mừng đến phát khóc nhưng lại như đứng trước dòng sông Trường Giang cuồn cuộn, thời gian đã qua không thể quay lại, nỗi buồn vì những chuyện đã lỡ dở.
Khiến người ta nghe mà đau lòng, nghe mà xót xa.
Cô gái không sợ mùi hôi thối và giòi bọ trên người tù nhân, chỉ ôm chặt lấy ông, như cô gái nhỏ lạc trong đám đông, cuối cùng thấy được cha mình, nắm chặt lấy cọng rơm cứu mạng, không kiêng dè gì, an tâm khóc lớn.
Khương Lê đau đớn tột cùng.
Tiết Hoài Viễn không lớn hơn Khương Nguyên Bách bao nhiêu, những năm tháng đã qua, Tiết Hoài Viễn cũng là một cây tre xanh đẹp, tuy không phong nhã như Khương Nguyên Bách, nhưng tự có khí chất của mình. Người cha cao lớn, bây giờ lại già nhanh như vậy, nhanh như vậy, chưa đến tuổi biết mệnh trời mà tóc đã bạc trắng. Nếu không phải chịu đựng cú sốc lớn, sao lại ra nông nỗi này?
Trên người ông đầy vết thương, những ngày tháng khó khăn ấy, Khương Lê chỉ cần nghĩ đến, đã đau như dao cắt. Nếu nàng trở thành Khương Lê sớm hơn một chút, trở về Đồng Hương nhanh hơn, có phải cha nàng sẽ ít chịu khổ hơn không? Hoặc là nếu nàng không chọc giận Thẩm Ngọc Dung, không có Vĩnh Ninh công chúa, ở lại Đồng Hương cũng có thể cùng Tiết Chiêu và cha sống bình an đến già.
Dòng đời trêu ngươi, giữ chặt con người trong lòng bàn tay.
Người dưới tay nàng, xương cốt sắc bén, như thể không có da thịt, chỉ còn lại xương. Phùng Dụ Đường thậm chí không cho Tiết Hoài Viễn ăn uống đầy đủ, khiến ông chịu đói chịu khát.
Đột nhiên, trong tiếng khóc của Khương Lê, có một tiếng yếu ớt vang lên, như tiếng mơ.
"A Ly?"
........
Tui đã khóc rất nhìu khi dịch chương này huhu