Tháng Năm, vừa qua cuối xuân, thời tiết liền trở nên nóng nực không thể chờ đợi.
Mặt trời gay gắt chiếu xuống mảnh đất Yên Kinh, những người bán hàng rong ven đường đều tránh vào bóng râm của cây. Trong thời tiết oi bức này, các công tử, tiểu thư nhà quyền quý đều không muốn ra ngoài chịu nắng, chỉ có những người lao động khổ sai, gánh rượu gạo ngâm trong nước giếng mát lạnh, không ngại khổ cực, đi qua các sòng bạc, trà quán, hy vọng những người khát và mệt mỏi bỏ ra năm đồng mua một bát, để có thể mua thêm một túi gạo, nấu thêm hai nồi cháo, sống thêm ba ngày nữa.
Ở góc Đông thành, có một ngôi nhà mới tinh, tấm biển treo rất cao, chính giữa khắc bốn chữ “Trạng Nguyên Cập Đệ”, vàng rực rỡ - đây là phủ đệ và biển do Hồng Hiếu Hoàng đế ban cho tân trạng nguyên, đại diện cho vinh quang cực lớn. Người đọc sách nếu được tấm biển này, ắt hẳn phải khóc nức nở để tạ ơn tổ tiên.
Ngôi nhà mới tinh, biển ngự ban, trong sân người hầu kẻ hạ đi lại tấp nập, chỉ là bên ngoài trời nóng như thiêu như đốt, trong nhà lại lạnh buốt. Có lẽ vì trong phòng đã đặt nhiều đá để giải nhiệt, nhưng càng đi vào trong sân, càng cảm thấy lạnh.
Phòng cuối cùng sát tường, trước cửa có ba người đang ngồi. Hai nha hoàn mặc áo mỏng màu hồng, và một bà mụ già trung niên thân hình tròn trịa, trước mặt ba người là một đĩa hạt dưa đỏ, một bình nước mơ, vừa ăn vừa trò chuyện, còn thoải mái hơn cả chủ nhân.
Nha hoàn bên trái quay lại nhìn cửa sổ, nói: “Trời nóng quá, mùi thuốc trong phòng này không bay ra được, khó chịu chết đi được, không biết khi nào mới hết.”
“Cái con này, nói xấu chủ nhân sau lưng,” bà mụ lớn tuổi hơn cảnh cáo: “Cẩn thận chủ nhân lột da ngươi.”
Nha hoàn áo hồng không coi ra gì: “Sao lại thế? Lão gia đã ba tháng không đến phòng của phu nhân rồi.” Nói rồi cô ta hạ thấp giọng, “Chuyện đó làm to như thế, lão gia chúng ta tính ra là có tình có nghĩa, nếu là người khác…” Cô ta bĩu môi, “Theo tôi thấy, thà tự kết liễu, ít nhất cũng giữ được danh dự, thế này sống lay lắt, chẳng phải kéo người khác xuống.”
Bà mụ định nói gì, nha hoàn khác cũng lên tiếng: “Thật ra phu nhân cũng đáng thương, đẹp như vậy, học thức lại tốt, tính tình hòa nhã, ai ngờ gặp phải chuyện này…”
Giọng họ dù hạ thấp, nhưng trưa hè yên tĩnh, khoảng cách lại không xa, từng chữ một đều lọt vào tai người trong phòng.
Trên giường, Tiết Phương Phi nằm ngửa, khóe mắt còn vết nước mắt chưa khô. Khuôn mặt vì gầy gò gần đây không những không tiều tụy, mà ngược lại càng thêm vẻ u sầu, tạo nên một nét đẹp lay động lòng người.
Nhan sắc của nàng vốn dĩ rất đẹp, nếu không sao xứng danh đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh. Ngày nàng xuất giá, có công tử chán đời lệnh ăn mày xông vào kiệu hoa, khăn trùm đầu rơi xuống, dung nhan xinh đẹp như hoa, khiến người hai bên đường nhìn đến ngẩn ngơ. Lúc đó, phụ thân nàng, huyện thừa Tiết Hoài Viễn của Đồng Hương, trước khi nàng xa nhà về Kinh thành, còn lo lắng nói: “A Ly đẹp quá, Thẩm Ngọc Dung e rằng không bảo vệ nổi con.”
Thẩm Ngọc Dung là chồng nàng.
Trước khi Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, chỉ là một tú tài nghèo. Nhà Thẩm Ngọc Dung ở Yên Kinh, bà ngoại Thẩm là Tào lão phu nhân sống ở Đồng Hương. Bốn năm trước,Tào lão phu nhân qua đời, Thẩm Ngọc Dung cùng mẹ về Đồng Hương chịu tang, từ đó quen biết Tiết Phương Phi.
Đồng Hương chỉ là một huyện nhỏ của thành Tương Dương, Tiết Hoài Viễn là một tiểu quan, mẹ Tiết Phương Phi qua đời khi sinh Tiết Chiêu. Sau khi mẹ Tiết mất, Tiết Hoài Viễn không tái hôn, gia đình chỉ có ba cha con nương tựa vào nhau.
Tiết Phương Phi đến tuổi xuất giá, nàng nhan sắc quá đẹp, các công tử quyền quý gần xa đều đến hỏi cưới, thậm chí có cả cấp trên của Tiết Hoài Viễn muốn lấy nàng làm thiếp. Tiết Hoài Viễn dĩ nhiên không đồng ý, vì mất mẹ từ nhỏ, ông thương yêu con gái vô cùng, thêm vào đó Tiết Phương Phi ngoan ngoãn thông minh, từ nhỏ không thiếu thốn thứ gì. Dù nhà Tiết chỉ là một gia đình quan nhỏ, nhưng Tiết Phương Phi lại trưởng thành quý giá hơn cả các tiểu thư nhà quyền quý.
Con gái được nâng niu như bảo bối như vậy, Tiết Hoài Viễn lo lắng cho hôn sự của nàng. Nhà quyền quý tuy rằng áo gấm lụa là, nhưng cuộc sống không dễ dàng, Tiết Hoài Viễn chọn Thẩm Ngọc Dung.
Thẩm Ngọc Dung dù không có chức tước, nhưng tài hoa xuất chúng, diện mạo khôi ngô, thành đạt là chuyện sớm muộn. Nhưng như vậy, Tiết Phương Phi phải theo Thẩm Ngọc Dung xa nhà về Yên Kinh. Còn một điều nữa, Tiết Phương Phi đẹp quá, ở Đồng Hương có Tiết Hoài Viễn bảo vệ, nhưng ở Yên Kinh, công tử vương tôn nhiều không kể xiết, nếu nảy sinh ý xấu, Thẩm Ngọc Dung chưa chắc bảo vệ nổi nàng.
Nhưng cuối cùng Tiết Phương Phi vẫn lấy Thẩm Ngọc Dung, vì nàng thích hắn.
Lấy Thẩm Ngọc Dung, đến Yên Kinh, dù mẹ chồng nàng hành xử hà khắc, cũng có nhiều uất ức nhưng Thẩm Ngọc Dung đối xử với nàng rất chu đáo, nên những bất mãn đều tan biến.
Mùa xuân năm ngoái, Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, cưỡi ngựa diễu phố, Hoàng đế ban phủ đệ và biển, không lâu sau được bổ nhiệm Trung thư xá lang. Tháng Chín, Tiết Phương Phi cũng mang thai, đúng dịp sinh nhật mẹ chồng, niềm vui nhân đôi, nhà Thẩm đãi khách, mời những người quyền quý trong Yên Kinh.
Ngày đó là cơn ác mộng của Tiết Phương Phi.
Thật ra nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ uống một chút rượu mơ tại tiệc, liền cảm thấy mệt mỏi, mơ màng được nha hoàn dìu về phòng nghỉ… Khi bị tiếng hét đánh thức, nàng thấy trong phòng có một người đàn ông lạ mặt, còn mình thì y phục xộc xệch, mẹ chồng và đám nữ quyến đứng ở cửa, nhìn nàng với ánh mắt khinh bỉ hoặc hả hê.
Nàng lẽ ra phải xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu và mọi chuyện đã như vậy, nhưng dù nàng giải thích thế nào, chuyện vợ tân trạng nguyên lén lút tư thông với người khác trước mặt khách mời vẫn lan truyền ra ngoài.
Nàng đáng lẽ bị ruồng bỏ rồi đuổi ra khỏi phủ, nhưng Thẩm Ngọc Dung lại không làm thế. Vì quá lo nghĩ, nàng sảy thai, nằm trên giường nghe tin Tiết Chiêu vì chuyện này đến Yên Kinh, còn chưa tới phủ Thẩm thì gặp cướp trong đêm, bị giết và vứt xác xuống sông.
Nàng nghe tin dữ, không dám báo về Đồng Hương, cố gắng gượng sức gặp Tiết Chiêu lần cuối, lo hậu sự cho em rồi mới đổ bệnh. Tròn ba tháng sau Thẩm Ngọc Dung chưa một lần đến thăm nàng.
Nằm trên giường, Tiết Phương Phi suy nghĩ miên man, Thẩm Ngọc Dung có phải lòng đã xa cách, không muốn gặp nàng, hay cố tình lạnh nhạt để xả giận? Nhưng càng nằm lâu, nghe được mấy câu rời rạc từ miệng người hầu, nàng cũng dần hiểu ra một số việc. Sự thật luôn tàn nhẫn hơn nhiều.
Tiết Phương Phi cố gắng ngồi dậy. Bát thuốc đặt cạnh giường đã nguội lạnh, chỉ còn tỏa ra mùi hương đắng chát. Nàng nghiêng người đổ bát thuốc vào chậu hải đường trên bàn. Cây hải đường đã héo úa, chỉ còn lại những cành khô cằn.
Cửa kêu "két" một tiếng rồi bị đẩy mở.
Tiết Phương Phi ngước lên, thấy một vạt áo gấm.
Người phụ nữ trẻ mặc đồ sang trọng, lông mày hơi nhướng lên, tỏ ra kiêu kỳ. Ánh mắt rơi vào bát thuốc trong tay Tiết Phương Phi, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, cười nói: "Thì ra là vậy."
Tiết Phương Phi bình tĩnh đặt bát xuống, nhìn người kia bước vào phòng. Hai người hầu to khỏe khép cửa lại. Những nha hoàn tán gẫu bên ngoài không biết đã biến mất từ khi nào, chỉ còn tiếng ve kêu inh ỏi trong không khí tĩnh lặng, khiến người ta cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Tiết Phương Phi nói: "Vĩnh Ninh công chúa ."
Vĩnh Ninh công chúa cười nhạt. Khi cô ta cười, viên ngọc trai lớn bằng ngón tay cái trên trâm tóc cũng rung rinh, ánh sáng lung linh gần như làm lóa mắt người ta.
Một viên ngọc trai Nam Hải, bằng cả ngàn mẫu ruộng tốt. Hoàng thân quốc thích luôn dùng những thứ tốt nhất, họ sống trong nhung lụa, không biết đến nỗi khổ của người đời, sở hữu những thứ mà người khác cả đời không dám mơ tưởng, nhưng lại còn muốn chiếm đoạt của người khác, thậm chí là ăn cắp, là cướp đoạt.
"Ngươi dường như không hề ngạc nhiên chút nào." Vĩnh Ninh Công chúa thắc mắc: "Chẳng lẽ Thẩm lang đã nói cho ngươi biết rồi?"
Thẩm lang, cô ta gọi thân mật như vậy, khiến Tiết Phương Phi thấy đắng chát trong cổ họng, suýt không kìm được. Một lát sau, nàng mới lạnh lùng nói: "Ta đang đợi, đợi chàng nói với ta."
Tiết Phương Phi không hề ngốc, Tiết Hoài Viễn dạy nàng rất khôn ngoan. Từ khi nàng ngã bệnh, phát hiện mình bị giam lỏng, từng hành động đều có người theo dõi, nàng đã liên kết các sự kiện lại với nhau, kể cả nguyên nhân cái chết của Tiết Chiêu, nàng nhận ra điều bất thường.
Nàng moi được lời từ miệng đám người hầu, cuối cùng cũng biết được.
Thẩm Ngọc Dung đỗ trạng nguyên, tuổi trẻ đắc chí, thân phận không còn như xưa. Tiết Phương Phi dù có tài sắc vẹn toàn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là con gái của một huyện thừa. Thẩm Ngọc Dung được Vĩnh Ninh công chúa để ý, có lẽ họ đã có mối quan hệ từ lâu, còn Tiết Phương Phi trở thành chướng ngại vật, phải nhường chỗ cho vị công chúa cao quý này.
Tiết Phương Phi nhớ lại ngày xảy ra chuyện, ngày Thẩm mẫu đãi tiệc khách khứa, Vĩnh Ninh công chúa cũng có mặt trong đám đông. Khi nhớ lại, nàng còn nhớ rõ nụ cười đắc ý bên khóe miệng cô ta.
Cứ thế, sự thật sáng tỏ.
"Thẩm lang mềm lòng," Vĩnh Ninh công chúa thản nhiên ngồi xuống ghế, nhìn nàng, "bản cung cũng không phải người tàn nhẫn, vốn muốn hoàn thành tâm nguyện của ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại không chịu buông tha," liếc nhìn bát thuốc trên bàn, thở dài nói: "Ngươi cần gì phải làm thế?"
Tiết Phương Phi không nhịn được cười lạnh.
Ngày ngày một bát thuốc, nàng đã sớm nhận ra điều bất thường, liền đổ hết thuốc vào chậu hoa. Họ muốn nàng "chết vì bệnh", để Vĩnh Ninh công chúa thuận lợi vào phủ, nhưng nàng không chịu. Tiết Hoài Viễn từ nhỏ đã dạy nàng, đến giây phút cuối cùng cũng không được tự tuyệt đường sống. Hơn nữa, tại sao nàng phải làm vậy? Tại sao kẻ gian phu dâm phụ này bày mưu hãm hại nàng, lại bắt nàng phải tự chết? Nàng quyết không chịu!
Giọng nói của Tiết Phương Phi đầy châm chọc, nàng nói: "Cướp đoạt nhân duyên, hại chết vợ cả, giết vợ hại con, lòng tốt của công chúa, Phương Phi đã hiểu rõ."
Sự phẫn nộ của Vĩnh Ninh công chúa bùng lên trong chốc lát, nhưng rồi cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy, đi đến bàn, cầm chậu hải đường đã héo. Chậu hoa chỉ to bằng lòng bàn tay, sứ trắng mịn có khắc hoa văn tinh xảo, rất đáng yêu.Vĩnh Ninh Công chúa nghịch chậu hoa, cười nói: "Ngươi có biết em trai ngươi chết như thế nào không?"
Lưng Tiết Phương Phi cứng đờ trong chốc lát!
"Em trai ngươi cũng là nhân tài, chỉ là còn trẻ và nông nổi." Vĩnh Ninh Công chúa nhìn biểu cảm của nàng, "Cậu ta đã phát hiện điều gì đó không đúng, thậm chí còn tìm được một số bằng chứng, nói muốn cáo trạng, suýt nữa liên lụy đến cả bản cung." Công chúa Vĩnh Ninh vỗ ngực, như có chút sợ hãi, "Cậu ta cũng thông minh, chạy đến Kinh Triệu Doãn trong đêm, nhưng không biết rằng Kinh Triệu Doãn có mối quan hệ tốt với bản cung, lập tức báo tin cho ta." Công chúa Vĩnh Ninh tỏ vẻ tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy, bản cung thấy cậu ta văn võ song toàn, nếu không có chuyện này, có thể sẽ được phong chức tước, nhưng đáng tiếc."
Tiết Phương Phi suýt nữa nghiến nát răng!
Tiết Chiêu! Tiết Chiêu! Nàng đã sớm nghi ngờ cái chết của Tiết Chiêu có điều gì đó khuất tất. Tiết Chiêu theo học võ từ nhỏ, sao có thể chết trong tay bọn cướp! Nhưng nàng không ngờ, sự thật lại như vậy! Chắc hẳn em trai nàng vì muốn đòi lại công bằng cho nàng, đã phát hiện ra mối quan hệ giữaVĩnh Ninh công chúa và Thẩm Ngọc Dung, tưởng rằng tìm được quan lại để cáo trạng, không ngờ quan lại bảo vệ nhau, kẻ thù chính là quan!
Nàng nói: "Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ!"
Công chúa Vĩnh Ninh nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ngươi thanh cao thì sao? Ngày ngày nằm đây không ra ngoài, chắc chưa biết tin về cha ngươi, bản cung đặc biệt đến báo cho ngươi một tiếng, cha ngươi đã biết chuyện ngươi làm bại hoại gia môn, cũng biết em trai ngươi bị cướp giết hại, tức giận đến chết rồi!"
Tiết Phương Phi ngẩn ra, thất thanh kêu lên: "Không thể nào!"
"Không thể nào?" Công chúa Vĩnh Ninh cười nói: "Ngươi có thể ra hỏi bọn nha hoàn, xem có phải thật hay không!"
Tiết Phương Phi lòng rối bời, Tiết Hoài Viễn thanh liêm suốt đời, rõ ràng là người tốt, sao có thể gặp kết cục như vậy, phải chôn cất con trai, thậm chí tức giận đến chết. Tiết Phương Phi không dám nghĩ đến cảm giác của cha nàng khi biết chuyện này.
Thật là, làm những việc ác như giết người, phóng hỏa nhưng lại được hưởng danh vọng, quyền lực. Trong khi làm những việc tốt như sửa chữa cầu đường, không để lại dấu vết ,lại ít được quan tâm, khen ngợi.
Công chúa Vĩnh Ninh nói một hồi lâu, như không kiên nhẫn, đặt chậu hải đường xuống bàn, ra hiệu cho hai người hầu tiến lên.
Tiết Phương Phi nhận ra điều gì đó, cao giọng nói: "Ngươi định làm gì?"
Nụ cười của công chúa Vĩnh Ninh đầy vẻ khoái trá và đắc ý, cô ta nói:
"Tiết Phương Phi ngươi phẩm hạnh cao quý, tài sắc vẹn toàn, đương nhiên không thể mang tiếng thông dâm. Mấy tháng nay ngươi đấu tranh, dù Thẩm lang vẫn đối đãi với ngươi như cũ, nhưng ngươi không chịu tha thứ cho mình, nhân lúc Thẩm lang không ở nhà, đã treo cổ tự vẫn." Cô ta cười nhạt, "Thế nào? Lời giải thích này còn giữ được thể diện cho ngươi không?" Rồi lại đổi sang vẻ mặt dữ tợn, nói: "Nếu không vì danh tiếng của Thẩm lang, bản cung đã không cần phải nhân nhượng như vậy!"
"Ngươi dám? Ngươi dám sao!" Tiết Phương Phi lòng dâng trào phẫn nộ, nhưng chưa kịp hành động đã bị hai người hầu áp chế.
"Bản cung và Thẩm lang tình đầu ý hợp, nhưng tiếc là có ngươi, bản cung đương nhiên không thể dung thứ. Nếu ngươi là con gái nhà cao cửa rộng, bản cung có lẽ phải tốn chút công sức. Nhưng tiếc là cha ngươi chỉ là một huyện thừa nhỏ, Yên Kinh bao nhiêu châu huyện, nhà Tiết gia ngươi chỉ là cỏ rác. Kiếp sau, trước khi đầu thai nhớ chọn kỹ, làm con nhà quyền quý."
Tiết Phương Phi tuyệt vọng, nàng không chịu buông xuôi, muốn kéo dài hơi tàn, tìm cơ hội lật ngược tình thế. Nàng không tự tuyệt đường sống, nhưng không thể chống lại quyền lực áp bức, không thể chống lại sự phân biệt giàu nghèo!
Nàng ngước mắt lên, thấy ngoài cửa sổ dường như có bóng người quen thuộc, lờ mờ nhận ra là người bên gối.
Tiết Phương Phi lại nhen nhóm hy vọng, nàng cao giọng gọi: "Thẩm Ngọc Dung! Thẩm Ngọc Dung, ngươi đối xử với ta như vậy, trời không dung tha! Thẩm Ngọc Dung!"
Người ngoài cửa sổ khẽ động, như tránh né bỏ đi.Vĩnh Ninh Công chúa mắng: "Còn đứng đó làm gì? Mau ra tay!"
Người hầu nhào đến, tấm lụa trắng quấn quanh cổ nàng. Tấm lụa mịn màng như da người đẹp, là cống phẩm hàng năm của nhà họ Triệu ở Tùng Khương , một tấm đáng giá ngàn vàng. Trong lúc giãy giụa, Tiết Phương Phi nghĩ, ngay cả công cụ giết người cũng quý giá như vậy.
Vĩnh Ninh Công chúa đứng cách ba thước, lạnh lùng nhìn nàng giãy giụa như con cá hấp hối, cười khẩy: "Nhớ lấy, dù ngươi có sắc đẹp tuyệt trần, tài học vô song, nhưng cuối cùng cũng chỉ là con gái quan nhỏ, bản cung giết ngươi—giống như giết một con kiến!"
Chậu hải đường bị nàng làm đổ trong lúc giãy giụa, rơi xuống đất vỡ tan, đất trong chậu phảng phất mùi đắng chát, cành khô rơi ra, họa tiết trên chậu bị phá hủy.
“Tháng tư ở nhân gian, những sắc hoa tươi đẹp đã tàn lụi hết."