Chương 94: Tiểu Kiều Thê Của Dior Tiên Sinh (4)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Tuy rằng tin tức lúc sáng chiếm được sự chú ý rất cao nhưng tạm thời vẫn chưa có ai dẫn vấn đề lên người Trương Thần Phi cả, mãi đến lúc hai người an toàn rời khỏi sân thi đấu cũng không gặp phiền phức gì.

Bộ phận pháp luật gửi tin nhắn đến nói là tin tức ngày đó là do có người bỏ tiền ra mua rồi đăng lên mạng.

“Rõ ràng là tin tức này được mua, bên phía nhà nước sẽ không công bố tin tức như thế này. Chúng tôi đi điều tra một chút thì đây là do một công ty truyền thông marketing có tên Chum Đựng Tương mua lại. Vẫn chưa rõ mục đích của đối phương lắm, có thể là có ác ý hoặc cũng có thể là cái khác.”

Công ty truyền thông Chum Đựng Tương này bắt đầu nổi lên từ đầu năm nay, đăng tin ác ý, công việc cơ bản là hắt nước dơ vào người khác, giao thiệp rộng, thuỷ quân đông đảo. Khẩu hiệu tuyên truyền của bọn họ là “Chum Đựng Tương vừa ra tay là biết thối hay là không thối”. Sau đó mọi người ai cũng bắt đầu quen thuộc với kiểu đăng tin của bọn họ nên công việc làm ăn dần đi xuống, cuối cùng thì bọn họ đổi phương hướng đi làm những việc marketing bình thường.

Tiêu Tê nghe thấy cái tên “Chum Đựng Tương” là đuôi lông mày liền nhảy, biết việc này không hề đơn giản như thế. Nói bộ phận pháp luật cứ tiếp tục tra thêm, xem là ai uỷ thác công ty này làm việc này, đồng thời còn xem phương hướng chuyển động của dư luận.

Cuối tuần thì dành thời gian ở biệt thự như bình thường, Tiêu Tê nằm trong bồn tắm mát xa, vừa tắm vừa nói chuyện này với Trương Thần Phi.

“Phế liệu của sở nghiên cứu không thể nào để cho người ngoài nhìn thấy được, nếu như là cố ý lăng xê thì không sao, em chỉ lo lắng việc này sẽ đổ lên đầu anh.”

Trương Thần Phi chưa từng công khai đề cập đến ba mẹ mình, quan hệ với ba mình mấy năm nay cũng khá tệ, trên cơ bản là không lui tới, cho nên có rất ít người biết ba hắn làm gì. Nhưng nếu có người cố ý muốn tìm hiểu thì chắc chắn có thể tra được.

Quân phiệt phá sản tận chức tận trách mà kỳ lưng cho kim chủ, còn tiện đường chấm mút được tí: “Nhằm vào tôi làm gì? Đội ngũ của lão tử cũng mất rồi, một nghèo hai trắng, chẳng có gì cả.”

Tiêu Tê thở dài, biết là không nói rõ được với hắn mà.

“Bảo bối đừng lo lắng. Ông xã có ma pháp, nhất định có thể bảo vệ em lông tóc vô thương.” Trương Đại Điểu lại gần, hôn một cái lên khoé miệng của tiểu kiều thê, lấy khăn tắm bọc người lại rồi ôm ra khỏi bồn tắm lớn.

“Ai, em vẫn chưa tắm đủ mà.” Tiêu Tê có chút không tình nguyện, mới ngâm có nửa tiếng, vẫn còn chưa hết mỏi mệt nữa.

“Em là cá nước mặn, ngâm mình lâu trong nước ngọt không tốt cho em.” Vẻ mặt Trương Thần Phi thành thật nói, lau khô người cho Tiêu Tê, ngay cả ngón chân cũng lau sạch sẽ, sợ là dính chút bọt nước thôi thì đôi chân thon dài này sẽ biến thành đuôi cá.

“…” Tiêu Tê nhìn ứng dụng quét bộ nhớ trong, thì ra là nhảy đến kịch bản hải thần và nhân ngư rồi à?

Thấy tiểu kiều thê lại bắt đầu cau mày, Trương Thần Phi xoa mặt cậu: “Đừng nghĩ đến chuyện kia nữa, nếu như Trương Tri Thức có làm cái thí nghiệm vô nhân đạo mà bị người khác vạch trần thì đó cũng là đáng đời ông ta. Em đã quên mất là sở nghiên cứu kia làm gì em rồi à?”

“Làm gì em?” Trong kịch bản tổng tài phá sản thì cậu bị người ta cải tạo thành một tiểu dâm oa phải cần đàn ông mỗi ngày, trong kịch bản nhân ngư thì cậu bị xem là một con cá không đuôi, nếu biết được đáp án cho câu hỏi này thì cậu có thể đoán được là Trương Đại Điểu đang diễn kịch bản nào.

Thấy tiểu vương tử đã quên cảnh ngộ lúc trước, Dior tiên sinh có chút không đành lòng, nhưng vẫn muốn nói cho cậu biết sự thật này, mất công cậu lại bị lừa lần nữa: “Bọn họ cải tạo em thành một tiểu dâm cá, em không thể quay về biển rộng được nữa.”

Tiểu dâm cá…

Còn có vụ hợp thể loài nữa hả…

Được rồi.

Sáng hôm sau, vẫn còn chưa mở mắt thì Tiêu Tê liền nghe thấy có người ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói “Tôi yêu em”. Lười nhúc nhích, lại ngủ tiếp, người phía sau nghĩ là cậu chưa nghe được thì lại nói lần nữa.

Xoay người vùi mặt vào trong lòng ông xã, ngáp một cái: “Đừng lo, em sẽ không biến thành bọt biển đâu.”

Trương Thần Phi cúi đầu hôn cậu: “Đây là điều tôi phải làm.”

“Hửm? Gì mà phải làm?” Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn hắn.

“Không có gì.”

Ăn sáng xong, Tiêu Tê bước ra sân gọi điện thoại, Trương Thần Phi đứng trên ban công lầu hai nhìn cậu, trong tay là cuốn nhật ký be bé của hắn.

Chủ Nhật, biệt thự.

9:30 – Tôi biết, chỉ cần tôi dừng việc nói “Tôi yêu em” với em ấy thì em ấy sẽ biến thành bọt biển, tôi có thể có được gia sản của em ấy. Nhưng mà, tôi không nỡ.

Tôi không thể nào giống người vô trách nhiệm như Trương Tri Thức được, trơ mắt nhìn vợ mình biến thành bọt biển. Cho dù ở trên đất liền này tôi bị phá sản và nghèo khổ, mỗi người dựa vào 200 tệ mà em ấy cho để sống thì tôi sẽ vẫn chăm sóc em ấy thật tốt, để cho em ấy có thể làm một tiểu vương tử hạnh phúc.

A, hải dương chi thần vĩ đại, tuyệt không chịu thua!

― Dior Atlantis Trương.

“Anh cứ nhìn em làm gì vậy?” Tiêu Tê mới vừa nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu thì thấy ông xã nhà mình đang nhìn mình đăm đăm, mở miệng hỏi hắn.

Trương Thần Phi cất bút đi, hai tay để bên miệng nói lớn: “Tôi yêu em!”

“Bịch bịch!” Người giúp việc bị vòi nước quấn vào chân một cái, ngã xấp xuống trên mặt cỏ. Những người đang dọn dẹp khác thì bỗng đứng hình, đều cúi đầu hết. Chỉ có quản gia đang rót trà cho Tiêu Tê thì vẫn bình tĩnh không lung lay.

Tiêu Tê đỏ mặt, vừa bực mình vừa buồn cười, nói hắn đi xuống, đừng có để hàng xóm nghe được. Đợi người biến mất khỏi ban công thì lại cúi đầu đọc tin tức trên trí não. Trước khi mọi người quay trở về quỹ đạo bình thường thì mình nhất định phải bảo vệ con husky này thật tốt.

Theo quy tắc, tin tức khiến người kinh sợ xuất hiện xong thì hôm sau sẽ có bạo phát kinh hồn. Bởi vì tin tức này không có nhiều đầu mối nên dân mạng bắt đầu đào sâu hơn. Sau khi lên men được một đêm thì các loại tin tức thật thật giả giả bắt đầu xuất hiện.

Có người nhìn hình xác định được là sở nghiên cứu nào thì nhanh chóng tìm được tên những thành viên chủ yếu trong đó.

Còn về “thí nghiệm trên cơ thể người” là cái gì thì có đủ loại suy đoán. Có người nói là phẫu thuật mua bán nội tạng, có người lại nói là gắn trí não vào cơ thể, còn khoa trương hơn là có người nói đây là thí nghiệm làm người chết sống lại.

Còn có vài cái yêu sách lừa tiền nữa, nhân khí rất cao, Tiêu Tê bỏ ít tiền vào xem.

[Chào mọi người, tôi chính là vật thí nghiệm của sở nghiên cứu kia, tên là Tần Thuỷ Hoàng. Thật ra tôi không chết, mấy người trong sở nghiên cứu này muốn nghiên cứu về bí mật ngàn năm không chết của tôi, bây giờ muốn thoát khỏi thì cần 800 ngàn để hối lộ mấy thực tập viên trong này. Nếu như bạn có thể chuyển khoản cho tôi 8 ngàn thì sau khi tôi ra ngoài sẽ trả cho bạn một vạn lượng hoàng kim.]

“…” Mấy mánh khoé lừa bịp này chỉ có hơn chứ không có nhất, Tiêu Tê yên lặng report, sau đó gọi điện cho sở nghiên cứu.

Ba Trương vẫn không liên lạc được như cũ, vị khoa học gia có chỉ số xã giao bằng không này không hề có số điện thoại của bạn bè nào để liên lạc được, chỉ có thể gọi thẳng cho sở nghiên cứu.

“Xin chào, đây là sở nghiên cứu Tri Thức Chính Là Sức Mạnh. Tôi không thể nào trả lời những câu hỏi liên quan đến tin đồn được, cần tìm ai thì nói thẳng tên.” Người nhận điện thoại chính là một tiểu ca có giọng nói lạnh lùng.

“Tôi muốn tìm giáo sư Trương Thi Thức.” Tiêu Tê nghe được câu đầu thì biết sở nghiên cứu đã bị ảnh hưởng, vội vàng bổ sung thêm một câu, “Tôi là con rể của ông ấy, đã từng đến sở nghiên cứu này.”

“Là anh à, tôi nhớ ra rồi. Giáo sư Trương không ở trong sở, ông ấy và một vài nghiên cứu viên ra nước ngoài rồi.” Nghe được là họ hàng thân thích, giọng của tiểu ca cũng hoà hoãn không ít.

“Ra nước ngoài?”

Trương Tri Thức cùng đoàn đội của ông đi ra nước ngoài để tham gia biện hộ kín gì đó. Do nguyên nhân trí não phát triển quá mạnh nên cuộc biện hộ này cần phải tắt tín hiệu của trí não mấy ngày để bảo vệ tính chân thực, phòng ngừa gian lận.

Không ở trong nước cũng tốt, đỡ phải chịu ảnh hưởng, lấy tính tình của lão gia tử thì nói ông đi ra ngoài giải thích cũng là một việc khó khăn.

“Vậy là được rồi, xin mạo muội xác nhận một chút, mọi người không làm thí nghiệm trên cơ thể người chứ?” Tiêu Tê cần một câu trả lời để thuyết phục.

“Tích tích tích…”

Tiểu ca trực tiếp cúp điện thoại.

Xác nhận Trương Tri Thức không có việc gì, sở nghiên cứu cũng là một sở nghiên cứu đàng hoàng, đây chỉ là một chuyện internet marketing thôi, vậy là được rồi. Thông báo cho bộ phận pháp luật của cả hai công ty, phải; đề phòng nghiêm ngặt có kẻ hắt nước bẩn lên người mình, sau đó thì Tiêu Tê tạm thời không quan tâm chuyện này được, tập trung nghiên cứu bệnh tình của ông xã.

Liệt kê những kịch bản ra, phân tích thời gian xảy ra của một kịch bản và thời gian dừng lại của nó, sau đó lại xem chi tiết trong đó.

“Hình như không có liên quan gì cả.” Tiêu Tê nhìn thanh tiến trình lúc nhanh lúc chậm, gõ gõ Anne, “Còn có nhân tố gì khiến người ta thay đổi không?”

Anne nhớ lại các note mình ghi lại, cho ra một kết luận: Anh.

“Tôi?”

“Bảo bối, tôi đã xả nước trong bể bơi rồi, đến bơi nào.” Trương Thần Phi mặc độc một cái quần bơi chạy tới từ trong sân.

“Đã cuối thu rồi mà anh không lạnh hả?” Vẫy tay nói quản gia lấy cho người này một cái khăn tắm khoác lên, Tiêu Tê đứng dậy kéo hắn vào nhà, Bỗng nhiên nhớ đến hôm qua cũng là do tắm nên mới khiến cho Trương Thần Phi đột ngột chuyển qua kịch bản nhân ngư từ kịch bản quân phiệt.

Nếu lúc trước những kịch bản đó là tự thay đổi theo những sự việc liên quan thì bây giờ những kịch bản này cũng có thể thay đổi do một nhân tố liên quan kích thích đúng không?

Vì thế, món chính của bữa tối chính là tôm hấp tỏi do Tiêu Tê dặn đầu bếp làm.

Tôm hùm đỏ tươi, cắt vỏ trên lưng ra, lộ ra thịt mềm trắng nõn bên trong. Thịt tôm được cắt thành từng miếng nhỏ, trộn với sốt tỏi vàng lấp lánh, đúng là đủ kích thích vị giác.

Tiêu Tê gắp một gắp lớn, bỏ vào chén của ông xã: “Anh ăn được cái này đúng không?”

Thịt tôm trộn với nước sốt tỏi thơm lừng, mùi thơm này xông thẳng vào mũi.

“Hải thần có thể ăn tất cả mọi thứ trong biển cả, kể cả tôm hùm, cũng kể cả nhân ngư.” Hải thần đại nhân thần bí nói, gắp miếng thịt tôm bỏ vào miệng, không hề có việc gì mà nuốt xuống.

“Em nói đến tỏi ấy.” Tiêu Tê nhìn hắn chằm chằm.

“Tỏi?” Trương Thần Phi chép miệng một cái, hoảng hốt một chút, đột nhiên tức giận đứng lên, “Đây là tỏi? Làm sao em có thể cho tôi ăn thứ này được?”

Hai mắt Tiêu Tê sáng lên, nói quản gia đứng cạnh đi lấy một bình rượu đỏ, chờ đến lúc trong phòng ăn chỉ có hai người bọn họ thì mới nhỏ giọng hỏi: “Anh không thể ăn tỏi được à?”

“A, em phát hiện ra lúc nào?” Dior tiên sinh tỉnh táo lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn tiểu kiều thê, “Biết tôi là ma cà rồng nên cố ý thử tôi đúng không? Đúng là một con tiểu dâm cá to gan lớn mật.”

“…”

Quản gia đi đến rót rượu đỏ cho hai người.

Trương Thần Phi bưng ly rượu đỏ lên uống cạn sạch, ưu nhã cầm lấy khăn ăn lau miệng: “Nếu như em đã phát hiện ra rồi thì đây cũng là lúc tôi nên rời khỏi.”

Dứt lời, xoay người rời đi.

“Đi đâu?”

Ma cà rồng tiên sinh không trả lời, trực tiếp bước ra khỏi phòng khách. Mặc kệ tiểu kiều thê sau lưng nói thế nào đi nữa thì cũng không hề quay đầu lại nhìn, biến mất trong sân rộng.

Tiêu Tê đứng dậy cùng đi ra ngoài, trước khi Trương Thần Phi đi xa hơn thì quát khẽ: “Đứng lại cho em!”

Dior tiên sinh lập tức xoay người tại chỗ, nghiêm đứng ngay ngắn. Lúc ý thức được mình làm gì thì rất là ảo não, tiểu nhân ngư này có ảnh hưởng thật lớn với hắn, làm mất đi uy nghiêm của Nicolas đại nhân. Khẽ thở dài một cái, dùng ánh mắt cô tịch nghìn năm thâm thúy nhìn chăm chú vào tiểu kiều thê: “A, thân ái, xin hãy tha thứ cho tôi không thể nào bên cạnh em được nữa. Dior Nicolas Trương cao quý không thể nào cùng tắm với một con cá được. Trừ khi…”

“Trừ khi gì?” Tiêu Tê kéo hắn đến giữa sân mất công hàng xóm có đi ngang qua thì nghe được.

“Không, tôi không thể làm như thế được, như vậy quá ích kỷ.” Trương Thần Phi đau khổ nói.

Mặt Tiêu thiếu gia không thay đổi nhìn hắn, nói Anne ghi âm lại đoạn này.

Thấy tiểu kiều thê một lát không để ý tới hắn, ma cà rồng thân vương ưu nhã cũng không thấy xấu hổ mà là bắt đầu vịnh ngâm: “Cách ly giống loài chính là vật chắn giữa tình yêu của hai chúng ta. Em là nhân ngư của biển cả, mà tôi là cơn dơi của bầu trời. Em đã từng nghe qua bi kịch kinh điển chưa? Chim tung cánh bay trên trời lại thích nhân ngư bơi lội dưới nước…”

“Nói tiếng người.”

“Trừ khi tôi biến em thành một con cá cà rồng.”