Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Tiết mục quan trọng vẫn chưa mở màn. Trên sân khấu đang trình diễn nhạc rock n’ roll, vị ca sĩ tóc tết cao đầu đang hát đến quên mình.
Những người “ngày trốn đêm ra” vẫn chưa tới, nhưng những người đi làm ăn chơi thì đã ngồi hết vào vị trí. Nhân viên công sở tây trang giày da, cởi áo khoác ngoài xắn tay áo lên, lấy tay xoà xoà mái tóc được chải tỉ mỉ liền biến thành khách hàng tìm vui buông thả không kềm chế được.
Một cô gái ăn mặc hở hang chuẩn bị lên biểu diễn múa cột, đột nhiên chống lại đường nhìn của Tiêu Tê, mân đôi môi đỏ mọng tặng cậu một nụ hôn gió.
Lúc này, Tiêu tổng trẻ tuổi anh tuấn không có cách nào đáp lại nhiệt tình của cô gái đó. Mặt cậu lạnh đến kết băng, giơ tay hỏi trí nào: “Trong năm nay Trương Đại Điểu đi những nơi nào sau mười giờ đêm?”
Trí não nhanh chóng tìm tin tức trong kho lưu trữ của mình, loại tin tức được đánh giá là “râu ria” này được gom trong vòng một tháng.
[Ngày 3 tháng trước, đi đánh golf với khách hàng, về nhà lúc 11h32. Ngày 16 tháng trước, chơi game với Vương tổng, về nhà lúc rạng sáng. Ngày 28 tháng trước, lên núi xem cực quang, về nhà lúc tối…]
Lúc này Tiêu Tê mới phát hiện, bản thân mình đã thật lâu không để ý đến việc Trương Đại Điểu đi nơi nào. Bởi vì mình cũng bề bộn nhiều việc nên thường về nhà trễ, liền đương nhiên cho rằng Trương Đại Điểu cũng như vậy. Hắn nói có xã giao thì mình nói đi đi, ngay cả việc hắn thuận miệng biện lý do cũng không để ý kĩ.
Rất nhiều lý do rất vụng về, ai mà nửa đêm đi đánh golf hay lên núi xem cực quang?
Trong thời gian cưới nhau bảy năm êm đềm, đột nhiên có một vết rạn, lạnh lòng cực kỳ.
“Gọi mấy người xinh đẹp đến.” Trương Thần Phi cao giọng căn dặn, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên khuôn mặt xanh trắng của tiểu kiều thê, giơ tay ôm người vào lòng, “Làm sao, bị doạ à?” Nói xong, một tay vói vào áo Tiêu Tê.
“Trương tổng đến rồi à.”
“Lâu quá không gặp ngài.”
Hai cậu bé mặc đồ xinh đẹp đi đến, mắt sáng lên phóng điện về phía Trương Thần Phi. Mùi nước hoa rẻ tiền xông vào mũi khiến Tiêu Tê hắt xì liên tục.
“Đừng đụng vào tôi.” Tiêu Tê chặn lại bàn tay to ấm áp kia, hung hăng kéo ra ngoài, nghĩ cái tay này từng chạm qua những cậu nhóc tiếp rượu, cậu đã cảm thấy một trận buồn nôn.
Nhưng Trương Thần Phi lại muốn trêu cậu, ôm cả người cậu cười nói: “Em là bà xã của tôi, tôi không sờ em thì sờ ai? A, đừng quên em tới thay ba trả nợ, nếu không ngoan coi chừng tôi…”
Nói còn chưa xong đột nhiên thấy cặp mắt của tiểu kiều thê đã đỏ lên, nhất thời trong lòng vô cùng đau đớn, tự nhiên có chút bối rối.
“Làm sao lại khóc, ca ca không giỡn nữa được không?” Thấp giọng dỗ ngọt, tiến đến muốn hôn nhẹ lên mặt cậu, lại bị Tiêu Tê hung hăng đẩy ra.
“Ai nha, Trương ca, hôm nay sao lại đổi sang ăn mặn thế này!” Có một người mặc đồ nhìn khá được ôm một người đẹp bước đến, cười nói, “Không sợ tiểu kiều thê trong nhà à?”
“Tiểu kiều thê gì nha?” Người đẹp hỏi.
“Bảo bối, em mới đến nên không biết, vị Trương tổng này nổi danh sợ bà xã, đến chơi cũng không để cho “Tửu công chúa” lại gần, nói là bà xã hắn có thể ngửi ra mùi nước hoa, ha ha ha ha… Ớ!” Người đó cười được một nửa đột nhiên ngừng lại, hoảng sợ nhìn về phía người đẹp trong lòng Trương tổng: “Chị, chị, chị, chị dâu!”
Mùi nước hoa?
Tiêu Tê ngẩn ra, cẩn thận nghĩ lại. Mỗi lần Trương Thần Phi về nhà, quả thật có nhiễm mấy loại mùi bên ngoài, có mùi mồ hôi, có mùi rượu, mùi nước biển, cũng có mùi cỏ xanh, duy chỉ không có mùi nước hoa của người khác.
Chậm rãi quay đầu về trong lòng ông xã, lập tức được mùi hương gỗ vây quanh, đó là nước hoa cậu tặng cho Trương Đại Điểu, nước hoa Terre D’Hermes, nước hoa cho đàn ông thành thục thận trọng.
Tiêu Tê nhướng mày: “Vương tổng, thật khéo.”
Người này chính là Vương tổng, chính là tiểu hỏa bạn mà Trương Thần Phi luôn luôn nhắc tới, là người cùng hắn nửa đêm chơi game và người cùng đi xem cực quang.
“Hắc hắc.” Vương tổng cười đến vẻ mặt mất tự nhiên.
Trương Thần Phi lạnh nhạt nhìn hai người hỗ động, cánh tay ôm tiểu kiều thê chợt thít chặt: “Quả nhiên em có cấu kết với Vương thị?”
“Hả?” Tiêu Tê có chút theo không kịp suy nghĩ của ông xã.
“Trời lạnh rồi, nên để Vương thị phá sản.” Tổng tài chậm rãi uống một hớp rượu, dùng giọng lạnh như băng nói.
“Gì gì gì?” Vương tổng vô tội nằm cũng trúng đạn trợn tròn mắt.
Trên đường về nhà, Tiêu Tê vẫn không nói gì, về đến nhà nhìn thấy chai nước hoa Hermes màu vàng gần cạn mới dừng lại được xúc động muốn bạo hành gia đình.
Cởi áo khoác hung hăng ném lên sô pha, nắm lấy cà vạt của ông xã, lạnh giọng chất vất: “Anh đi cái chỗ đó, tại sao chưa bao giờ nói cho em biết?”
Tổng tài bị cậu kéo một cái, thuận thế cúi đầu, hôn cái bẹp lên môi tiểu kiều thê, “Tôi muốn đi đâu tại sao phải báo cho em?” Nói xong, đột nhiên ôm người lên đi nhanh về phòng ngủ.
“Trương Đại Điểu, anh còn gạt em bao nhiêu chuyện nữa?” Tiêu Tê bị ném lên giường, khó chịu muốn đứng dậy lại bị đè lại.
“A, tất nhiên là còn, nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho em.” Tổng tài thưởng thức lỗ tai mềm mại của tiểu kiều thê, bí mật sâu trong lòng làm sao có thể nói cho gián điệp thương nghiệp không có tâm này được chứ.
Tiêu Tê nhịn nhịn, khó khăn lắm mới có thể kiềm chế được xúc động tát vào miệng hắn một cái, “Em biết anh không dám nói, sợ em là gián điệp thương nghiệp chứ gì, anh đúng là vô dụng mà!”
“Hừ, muốn dùng phép khích tướng để tôi nói ra bí mật à.” Sắc mặt tổng tài dữ tợn xé áo tiểu kiều thê, “Tôi không bị lừa đâu! Làm sao tôi có thể nói cho em biết tôi yêu em đến tim cũng đau, muốn ở với em cả đời, dù cho em cũng chỉ vì tiền mà thôi.”
Tỏ tình đến quá đột nhiên khiến cho Tiêu Tê ngây ngẩn cả người, một lát sau mới phục hồi tinh thần lại: “Ai muốn tiền của anh?”
“Em muốn cái gì tôi cũng cho em được.” Trương Thần Phi chống người lên, nhìn tiểu kiều thê của hắn cười, cười đến hai mắt ôn nhu ra nước.
“Em là ai?” Tiêu Tê nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Viêm Viêm.” Trương Thần Phi không chút do dự nói, hôn lên cặp môi trơn bóng kia. Mới vừa rồi lúc ở hộp đêm, tiểu kiều thê có uống một ly rượu, trong miệng vẫn còn mùi vị khiến người ta say lòng kia, khiến cho hắn nhịn không được muốn thưởng thức lần nữa.
Tiêu Tê liếm liếm khóe môi, ôm cái đầu lớn kia: “Nhìn vào biểu hiện hôm nay ở hộp đêm của anh, tạm thời tha cho anh… ưm…”
Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, tổng tài đại nhân hài lòng ôm tiểu kiều thê ngáy khò khò ngủ mất. Tiêu Tê mở to mắt, lấy trí não lại xem.
“Ngày 3, ngày 16 và ngày 28 tháng trước tôi đã làm gì?”
Trí não đưa lịch làm việc ra.
[Ngày 3 tháng 8: Đài truyền hình có thêm đài mới, liên hoan cao tầng, về nhà lúc 10h20.]
[Ngày 16 tháng 8: Tổng tài Triệu Đằng Phi của công ty Phi Đằng tổ chức tiệc nhậm chức.]
[Ngày 28 tháng 8: Xuất hiện lỗi với đài mới, toàn bộ nhân viên tăng ca, về nhà lúc 0h30.]
Ngày 28, chính là ngày thất tịch sao?
Nhớ mang máng là Trương Đại Điểu có gọi cho cậu vào buổi trưa.
“Buổi tối tan ca sớm chút, anh đến đón em, dẫn em đi ăn ngon.”
Tiêu Tê sờ bàn tay to đang ôm mình, chậm rãi nhét tay mình vào, lập tức được cầm lại. Dùng ngón tay cái vuốt phẳng hổ khẩu mềm mại, cọ cọ đầu vào lồng ngực rắn chắn, ngủ.
Ngày hôm sau, Trương Thần Phi mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy một cơn đau đầu truyền đến, nhe răng nhếch miệng xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ không ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cảm nhận được thân thể ấm áp bên cạnh, theo thói quen ôm vào lần nữa.
…
“Vẫn còn chưa đủ đâu!”
“Im miệng!”
…
Lời kịch có độ thẹn kịch cực kỳ xông vào não Trương Đại Điểu như nước thuỷ triều dâng. Tổng tài đại nhân cọ cọ mấy cái rồi ngồi dậy, trên mặt lúc trắng lúc xanh.
Trời ơi, hai ngày kia hắn đã làm cái gì vậy!
Hắn dẫn Tiêu Tê đến hộp đêm hu hu!
Hắn nói khoác rằng mình có rất nhiều tình nhân hu hu!
Hẳn ngủ xong còn đưa chi phiếu cho Tiêu Tê hu hu!
Hắn đưa Tiêu Tê đến công ty chơi phòng-làm-việc play hu hu!
Trời xanh ơi! Đây chính là tiết tấu muốn ly hôn đó ngao ngao ngao!
/Hết chương 7/
Tác giả:
Cùng đọc theo tôi nào “Đây là một câu chuyện dài”, cho nên kế tiếp vẫn còn nữa. Cuối cùng cũng có thể viết tình huống mới rồi, hưng phấn xoa tay.
Này, mấy người, đừng tưởng như thế là kết thúc rồi nha! Chuyện của chúng ta vẫn còn dài lắm!
.