Chương 39: Tiểu Thê Tử Bỏ Trốn Của Đế Vương Xã Hội Đen (12)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

“Hai người đang nói gì vậy?” Trương Thần Phi lại gần, quyết định chen vào nói chuyện.

“Đang nói chuyện làm ăn thôi.” Một câu không thể nói rõ được chuyện này nên Lý Anh Tuấn chỉ trả lời chung chung.

A, nói mập mờ thế, đúng là trong lòng có quỷ.

“Anh thì có chuyện làm ăn gì có thể bàn với em ấy? Nói chuyện làm ăn thì bàn với tôi.” Đế vương xã hội đen nói tiểu kiều thê đổi ghế với mình để tránh xa cái tên nam trà xanh (1) này ra.

(1) Nam trà xanh ý chỉ người ngoài mặt thì tỏ ra ngây thơ nhưng trong lòng có đủ loại bày mưu tính kế.

“Nói với anh? Như vậy, ba ba Thần Phi có ngàn vạn fan nữ có thể làm đại diện phát ngôn cho sân chơi của tôi không?” Nhìn máu ghen của Trương đại tổng tài, Lý Anh Tuấn hết sức phiền muộn, người này… không phải là hắn chỉ từng xem mắt Tiêu Tê một lần thôi à, sao đến giờ vẫn cứ đề phòng hắn vậy?

“Suỵt, đừng ồn nữa, bắt đầu rồi.” Tiêu Tê nghiêng đầu sang nói với Lý Anh Tuấn, nhanh chóng ngăn hai người nói chuyện tiếp, lỡ như ông xã nhà mình đồng ý lại chụp ra hình tuyên truyền phong cách xã hội đen thì đúng không xong.

Buổi họp báo ra mắt phim bắt đầu, MC bước lên bục giới thiệu đạo diễn và diễn viên, truyền thông nhân lúc này nhanh chóng chụp ảnh, lát nữa chiếu phim sẽ không cho mở camera nữa.

“Lần này Tiêu Nghi lão sư không diễn vai dì nhỏ nữa, cô có gì muốn nói không?” MC đưa micro cho mẹ Tiêu.

“Diễn cái gì thì cũng phải theo kịch bản thôi, tôi cũng không phải cố ý nhận nhiều vai ‘dì nhỏ’ như thế.” Mẹ Tiêu đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm rồi, trò nào cũng tiếp được cả, “Còn nữa, cho dù tôi không diễn vai ‘dì nhỏ’ thì mọi người cũng vẫn cứ gọi tôi là Tiêu Nghi (2) nha!”

(2) Tiêu Nghi = /xiāo yí/. Dì nhỏ (tiểu di) = /xiǎo yí/. Hai từ này đồng âm. Ý của mẹ Tiêu là dù sao mọi người vẫn gọi bà ấy là Tiêu Nghi, cũng giống như gọi dì nhỏ (tiểu di) vậy.

Bên dưới vang lên một tràng cười.

“Nghe nói hôm nay con trai cô cũng đến đây đúng không?” MC chuyển đề tài câu chuyện, chuyển đến trên người Tiêu Tê.

Về cái tên Tiêu Nghi này, vẫn luôn luôn là đề tài thảo luận bị người ta lấy ra để trêu đùa.

[Lúc bé khi con trai đến trường, giáo viên hỏi cậu “Mẹ con tên là gì?”, con trai nói “Tiêu Nghi”. Giáo viên kinh ngạc, sao mẹ lại là dì nhỏ (3) vậy? Con trai lại nói “Mẹ con chính là Tiêu Nghi nha”, giáo viên rất đồng tình nói “Ai, quan hệ gia đình con phức tạp quá”.]

(3) Dì nhỏ ở đây còn là cách gọi các bà vợ khác của ba mình.

Mẹ Tiêu hơi đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Lúc đi quay phim thì không có nhiều thời gian gặp mặt bạn bè, nhân dịp này cũng mời vài người đến.”

Nhưng mà lại có một vài người giống như nghe không hiểu câu nói này, camera trực tiếp chuyển đến hàng ghế ngồi dành cho khách quý ở hàng đầu tiên. Đảo qua Ma Vương và Đoạ Thiên Sứ, hai người còn vẫy tay với camera, sau đó thì quay đến Tiêu Tê.

Tiêu Nghi đứng ở trên bục có chút không vui, vốn gọi con trai và Thần Phi tới vì bình thường mình không ở nhà nên nhân lần này gọi hai đứa đến để gặp mặt. Không nghĩ đến mấy người này dám có gan nói chuyện với bà để đẩy trọng tâm câu chuyện qua Tiêu Tê.

“Cuối cùng hôm nay cũng được thấy mặt người thật rồi, để chúng ta cùng hỏi Tiêu tổng một chút, lúc còn bé bị giáo viên hỏi thế thì giải quyết thế nào?” MC đưa micro cho Tiêu Tê.

Tiêu Tê vẫn không thay đổi sắc mặt, nhận lấy micro, đang cân nhắc nên nói thế nào, vẫn chưa mở miệng thì micro đã bị Trương Đại Điểu đoạt lấy.

“Lý Anh Tuấn, cái kế hoạch tuyên truyền này có vấn đề à?” Trong mắt người đỡ đầu xã hội đen, đây chính là âm mưu của Lý gia nhằm vào tiểu kiều thê, “Lần sau nếu không đủ tiền thì đến mượn tôi, đừng có tìm loại MC không chuyên nghiệp này.”

Trong nháy mắt, hội trường yên tĩnh lại, MC tự chủ trương lập tức xấu hổ đỏ mặt, chậm rãi bước về chỗ mình giải thích: “Đùa thôi, đùa thôi đó mà, dù sao cái này cũng sẽ được thu hình lại, hậu kỳ sẽ cắt đoạn này.”

Lý Anh Tuấn cũng có chút không vui, cho một ánh mắt cảnh cáo. MC đứng trên bục vô cùng xấu hổ, nhanh chóng chuyển đề tài qua vấn đề khác, làm cho nhanh cho xong.

Tiêu Tê thật sự không muốn trả lời câu này, dù sao cái tên này là do mẹ cậu tự đặt, Trương Đại Điểu giải vây cho cậu vô cùng hoàn hảo. Đèn trong rạp tối đi, màn ảnh sáng lên, xung quanh bắt đầu im lặng.

Tiêu Tê mượn ánh sáng từ màn hình nhìn nhìn ông xã nhà mình, không thể không nói, lúc người này đoạt lấy micro nhìn rất đẹp trai.

Thấy tiểu kiều thê đang sùng bái nhìn mình, Trương Thần Phi nghiêng đầu mặt dán mặt với cậu: “Bảo bối, không cần cảm kích tôi như vậy. Em là nam nhân của tôi, ai ăn hiếp em chính là đang gây khó dễ với Dior Trương tôi.”

Tiêu Tê nhịn cười.

“Nhưng mà, tôi có một chuyện muốn hỏi em.”

“Hửm?”

“Hồi bé lúc giáo viên hỏi thế thì em trả lời làm sao?”

“…”

Phim chiếu xong rồi nhưng sau đó vẫn còn có buổi phỏng vấn dành cho diễn viên và đoàn làm phim, tạm thời không thể bước ra ngoài. Tiêu Tê không hứng thú gì, cúi đầu xử lý công việc trong công ty.

Mẹ Tiêu vẫn tức giận vì chuyện vừa rồi, trực tiếp đẩy phóng vấn ra sau, ngồi cạnh hai cậu con trai: “Gần đây đâu có người kỳ quái nào tìm hai đứa đúng không?”

Tiêu Tê ngẩng đầu từ trong emai: “Người kỳ quái gì?”

“Ai, con còn nhớ bảo mẫu La Mỹ Hương không?” Mẹ Tiêu thở dài, vốn không muốn nói cho Tiêu Tê, “Con trai của bà ấy bị cái gì đó mà bị bắt rồi. Bà ta nói với người ta biết chúng ta nên hôm qua có cơ hội tìm ba con.”

Tiêu Tá Nhân tính sẽ tự mình giải quyết chuyện này, đêm qua mẹ Tiêu nghe được thì không yên tâm, sợ cái người tệ hại này đến để gây phiền phức cho con trai nên muốn nói cho hai người biết.

“Có con ở đây, Viêm Viêm sẽ không có chuyện gì.” Người đỡ đầu xã hội đen không đồng ý.

Lúc tan cuộc, khách quý rời đi, mẹ Tiêu vẫn cần chụp ảnh tuyên truyền nên chồng chồng hai người bước ra ngoài trước. Mới bước ra khỏi rạp chiếu thì nghe thấy một trận tranh cãi ầm ĩ phía trước.

“Tôi là bảo mẫu nhà Tiêu Nghi, chăm sóc con trai cô ấy 6, 7 năm…” Một người phụ nữ trung niên thân hình mập mạp, ăn mặc quê mùa đang chỉ vào poster của Tiêu Nghi nói năng lung tung. Phóng viên mới bước ra cửa đang vây quanh, dùng trường thương đoản pháo chụp hình quay phim bà ta.

Tiêu Nghi, nhà giàu, Tiêu gia, thiếu gia, bảo mẫu. Mấy từ khoá này kết hợp lại, rõ ràng có thể thổi thành một đại bát quái.

Fan chưa đi cũng đang vây quanh.

“Thiếu gia ra rồi!” Có người la một tiếng, camera đồng loạt lia qua Tiêu Tê.

Người phụ nữ trung niên thấy Tiêu Tê, giơ cao hai tay vỗ đùi một cái, giống như một con khỉ cái nhìn thấy thức ăn: “Viêm Viêm!”

Hai chữ này thốt ra, cảm tình dào dạt giống như hai người thân đã lâu không gặp.

Lúc Tiêu Tê thấy rõ mặt của người đàn bà đó thì lập tức buồn nôn theo bản năng tâm lý.

La Mỹ Hương, chính là bảo mẫu không chịu nướng thịt cho cậu ăn kia. Từ lúc bắt đầu lên cấp hai, ba mẹ người thì bận làm ăn, người bận đóng phim nên để cậu cho người phụ nữ này chăm sóc. Nói ngược đãi thì không đúng lắm, thái độ lúc bình thường thì không đến nỗi nào, chỉ có là thường không chịu nấu cơm đàng hoàng.

Sáng sớm đi học, bà ta không muốn nấu cơm nên đưa Tiêu Tê một cái bánh bao và một hộp sữa lạnh. Lâu ngày ăn uống như thế nên dạ dày của Tiêu Tê không còn được như trước. Lúc ba Tiêu đuổi việc bà ta thì mới biết được rằng, lúc trước đồ ông mua về để nấu cho Tiêu Tê ăn, hầu hết đều bị người này lấy mang về nhà. Món Tiêu Tê thường ăn nhất chính là trứng xào cà chua và mấy món rau xào vớ vẩn.

Người phụ nữ trung niên như nhìn thấy con trai bị lạc nhiều năm, không hề để ý xông lại, đám người cũng tự giác xê ra.

“Đứng lại!” Trương Thần Phi hét lớn một tiếng, mấy người mặc đồ đen bước đến, đứng trước bảo vệ hai vị tổng tài.

“Dì là dì La đây, con không nhớ dì à, lúc con còn nhỏ dì chăm sóc con mấy năm đó!” La Mỹ Hương xô mấy người mặc đồ đen ra nhưng đẩy không được, liền cách hàng người gọi Tiêu Tê.

Tiêu Tê vất vả lắm mới kìm được dục vọng muốn nôn, kéo Trương Thần Phi: “Đừng để ý đến bà ta, chúng ta đi thôi.”

“Tiêu Viêm, làm sao con có thể vô tình như thế, lúc còn nhỏ ai tắm ai mặc quần áo cho con?” La Mỹ Hương nói to, thấy Tiêu Tê bước đi cũng không biết lấy sức từ đâu mà đẩy mấy người mặc đồ đen ra nhào tới cố gắng kéo Tiêu Tê lại.

Trương Thần Phi thấy có người muốn tập kích tiểu kiều thê, lập tức ra tay.

Sức của tổng tài đại nhân vẫn thường xuyên tập thể hình rất là lớn, trong nháy mắt đã đẩy người phụ nữ kia xuống đất. La Mỹ Hương kêu khóc nằm trên mặt đất, khóc lóc om sòm: “Đánh người, trời ơi, đau quá!”

Mọi người và phóng viên vây xung quanh, đường đi cũng không còn nữa. Tiêu Tê cảm thấy rất khó xử, hơn nữa còn tức giận, tuyến thần kinh bị kích thích nên dạ dày cũng đau theo, đau đến độ cậu phải cúi người.

“Viêm Viêm…” Trương Thần Phi nhanh chóng đỡ cậu, ôm vào lòng: “Sao vậy? Đau ở đâu?”

Tiêu Tê lắc đầu, cố chịu đựng cơn đau này, dựa vào ông xã để đứng thẳng người. Hít sâu một hơi, mở miệng nói rõ ràng mỗi chữ mỗi câu: “Vì sao nhà chúng tôi đuổi việc bà, bà không rõ à? Đồ ba tôi mua thì bà có cho tôi ăn được một phần mười không?”

Nếu hôm nay không nói rõ việc này thì ngày mai chuyện này sẽ thành vụ tai tiếng của bất động sản Kiêu Dương.

Đám người bắt đầu xì xào. Bảo mẫu dám ăn cắp đồ người ta mua cho con trai nhỏ, đúng là việc khiến người khác vô cùng khinh thường.

“Đúng, năm đó dì có lấy ít thức ăn, nhưng đây không phải do nhà dì nghèo sao! Em trai kia cũng chưa từng được ăn thịt ngon như thế nên dì mới cho nó nếm thử chút thôi… Con có biết mấy năm nay dì sống thế nào không? Hu hu hu…”

La Mỹ Hương nhắm mắt lại ăn vạ, nhất định là những người có tiền rất coi trọng mặt mũi, không thể mất mặt ở chỗ này, đợi đến khi Tiêu Tê chịu không nổi cùng bà thương lượng. Bà biết chút chuyện riêng tư của Tiêu gia, có thể đổi lấy chỗ tốt.

“Em trai con chăm sóc con tốt lắm mà, có chút thịt con cũng không cho nó được sao? Lúc còn bé con bị mấy tên côn đồ chặn lại cũng là em trai cứu con. Bây giờ em trai con gặp phiền phức, con không thể thấy chết mà không cứu được…”

Con trai của bà gây ra phiền toái, bây giờ còn đang bị tạm giam, lại còn thiếu một số tiền vay nặng lãi lớn. Bây giờ người đòi nợ đến đổ dầu đòi đốt nhà, La Mỹ Hương không có biện pháp mới nghĩ đến đi tìm Tiêu gia.

Quần chúng vây xem nghe bà khóc lóc kể lại bắt đầu có chút đồng tình. Theo như cách người bình thường nhìn nhận, giữa người giàu nứt đổ vách và người nghèo thì người nghèo mới là bên chịu thiệt thòi.

“Tiêu gia vì thế mà đuổi người thì hình như có chút không nghĩ đến nhân tình nhỉ.” Có người nhỏ giọng nói.

“Mẹ nó, không phải thiếu gia mới nói à, một phần mười anh ấy cũng không được ăn!” Có cô gái nghe kĩ thiếu gia đẹp trai nói gì nhanh chóng phản bác lại.

“Ai cũng có lý, không có lửa sao có khói.”

Lúc này có một tiếng chửi mắng to từ phía sau truyền đến. Mẹ Tiêu đi giày cao gót mười phân xông lại, người đại diện muốn kéo cũng không được, cho người phụ nữ trung niên kia một cái tát: “La Mỹ Hương cô còn có mặt mũi đến tìm Viêm Viêm hả! Năm đó cô chăm sóc con tôi thế nào, sô-cô-la nhập khẩu, sữa bột, tôm cua không hề cho nó miếng nào, để hết cho con trai mình ăn. Bữa đói bữa no, bây giờ Viêm Viêm nhà tôi bị đau dà dày mãn tính, cô là cái loại không có lương tâm!”

Tiêu Nghi đã sớm muốn làm như vậy, năm đó lúc bà biết được chuyện này, quay về thì người này đã bị Tiêu Tá Nhân đuổi việc, chạy mất không thấy đâu. Không đánh người được, mẹ Tiêu ngậm một cục tức từ năm đó đến giờ.

La Mỹ Hương bị đánh khiến cho ngẩn người một chút, lúc phục hồi tinh thần thì tính giơ tay đánh lại. Mẹ vợ khá gầy không chịu được cú đánh này, Trương Thần Phi lập tức gọi bảo vệ đè người xuống.

“Mấy người làm gì, mấy người là xã hội đen đấy à?”

“Bà nói đúng rồi đấy.” Trương Thần Phi kéo tiểu kiều thê ra sau mình, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc vẫy tay với Cường Tử.

Cường Tử lập tức vui vẻ chạy đến.

“Bà có biết tôi là ai không?” Trương Thần Phi xích lại gần, nói nhỏ với nói với La Mỹ Hương, “Trong thành phố này không có ai không biết tôi là ông trùm xã hội đen ăn cả hai giới hắc bạch, Dior. Có nhìn thấy anh em của tôi không? Đã từng giết người rồi đấy.”

Nói xong, lấy tay vỗ vai Cường Tử, ý bảo Cường Tử cho bà ta xem thông tin của hắn.

Trên trí não có ghi lại thông tin về thân phận của một người, mỗi người có một mã riêng, những người dùng trí não khác nếu biết được mã này thì có thể biết được thông tin người này đã từng vào tù.

“Cường Tử, nói cho bà ta biết, cái câu kia phải nói thế nào?” Trương Thần Phi nhếch cằm, ý bảo tiểu đệ mình nói ra câu uy hiếp.

Cường Tử sửng sốt một chút, không biết Phi ca muốn hắn nói gì, cố gắng nhớ lại những câu đang hot mình mới học, đột nhiên phúc chí tâm linh (vận may tới làm người thông minh hơn), mắt lộ ra hung quang lớn tiếng nói: “Quét mã đi, có kinh hỉ!”