Chương 13: Người Yêu Thế Thân Của Nhà Giàu (6)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

Cuối cùng Tiêu Tê vẫn mặc vào bộ đồng phục học sinh đó, tuy rằng mới mặc vào đã bị cởi ra, miễn miễn cưỡng cưỡng mắc lại khuỷa tay. Cũng không biết ác thú vị của Trương Đại Điểu từ đâu tới, đối với một bộ đồng phục học sinh xấu thế mà cũng kích động thành vậy.

“Gọi học trưởng.”

“…” Chơi theo bộ như vậy luôn đó hả?

Tiêu Tê có chút khó mở miệng, tên đầu óc xấu xa kia lại không chịu buông tha cho cậu. Cuối cùng vẫn bị buộc gọi một tiếng, đổi lại một ông xã càng kích động hơn.

Cái thắt lưng này không chịu nổi nữa rồi.

Hôm sau, trí não mới đã được đưa đến.

Louis XIII vẫn còn đang sửa, cũng không thể để cho tổng tài đại nhân vẫn cứ mang theo thiết bị nguyên thuỷ kia, liền mua một cái trí não bình thường dùng tạm. Nhưng bộ nhớ trong vẫn còn loạn cho nên không thể kết nối được, cho nên trí não mới chỉ có thể kết nối với ngoại thiết, hay còn gọi là cách dùng cho con nít.

Cách dùng cho con nít này có rất nhiều hạn chế, giống như mỗi ngày chơi game chỉ được mấy tiếng, không thể lướt mấy trang web không lành mạnh, không thể khen game thủ trực tiếp được, vân vân. Nhưng mấy chức năng cơ bản thì vẫn có, nghe điện thoại, gửi tin nhắn và trả tiền thì không bị hạn chế.

Lúc số liệu của Louis XIII được nhập vào, Tiêu Tê lập tức xem lịch sử duyệt web. Lịch sử ghi lại, trong trí não cao cấp Louis XIII không chỉ có một quyển tiểu thuyết. Lúc Trương Thần Phi để nó lưu lại quyển “Kiều thê giá trên trời của tổng tài bá đạo” thì Louis XIII có ý thức phục vụ hàng đầu cũng lưu lại những bộ được đề cử khác, còn tri kỷ gom thành một folder.

Bởi vì những bộ truyện đó có chút nội dung không phù hợp với trẻ em nên bị trí não hoạt động theo hình thức con nít phân loại, giờ không tài nào mở được. Tiêu Tê nhấn vào cái folder màu xám kia, thở dài, lấy đồng hồ ra kết nối với trí não.

Trí não thông thường chỉ có một sim, còn Louis XIII là trí não được thiết kế “hai sim hai sóng” cho nên có hai sim, một cho công việc còn một để liên lạc cá nhân. Mấy cuộc gọi hay tin nhắn liên quan đến công việc đều được chuyển qua cho thư ký, cho nên giờ chỉ còn lại của cá nhân.

Trí não mới Louis XIV được mua ở tiệm bình thường nên chỉ có một sim, cũng chính là số riêng của Trương Thần Phi. Mới vừa khởi động không lâu đã có một tin nhắn đến.

[Phi ca, Cường Tử ra rồi, chúng ta gặp mặt nhau đi.]

Không có tên người gửi, cũng không có tin nhắn trước kia gì cả. Không đầu không đuôi nói một câu. Lại không hiểu thế nào mà để cho Tiêu Tê nhớ lại tờ biên lai bảo lãnh dưới căn phòng giữ đồ.

Buổi tối, Tiêu Tê theo Trương Thần Phi tham gia một buổi tụ hội nhỏ.

“Đều là mấy anh em của tôi, sẽ không doạ đến em đâu.” Tổng tài đại nhân ôm eo tiểu kiều thê, tà mị cười. Là một nam nhân linh động thay đổi, ban ngày là tổng tài nắm mạch máu kinh tế của thế giới, bên đêm thì chính là đế vương thống lĩnh hắc đạo.

Suýt chút nữa Tiêu Tê đã tin nếu bọn họ không đến một quán thịt xiên nướng…

Bên trong cười nói ồn ào, trên bàn chỉ có một tấm khăn trải bàn bằng nhựa. Khách đến ăn uống no đủ để lại bàn một đống lộn xộn, người bán nhanh nhẹn đi dọn bàn, gom khăn trải bàn ném thẳng vào thùng rác có ruồi bay vo ve xung quanh.

“Ông chủ, cho thêm hai xiên nữa!”

“Bia của tôi đâu?”

Nói chuyện nhao nhao ồn ào, khói bay đầy trời. Tiêu Tê chưa đến những chỗ này bao giờ nên rất không quen.

Cũng may nơi này cũng có phòng riêng, chỉ là yên tĩnh một chút thôi chứ chỗ này cũng chẳng tốt bao nhiêu. Trong phòng đã có ba người ngồi sẵn, đều rất kỳ quái. Một đại hán tướng mạo hung ác cạo đầu đinh, một tên khỉ ốm mắt láo liên đầu bóng lưỡng, còn có một… cảnh sát.

Đây không phải chỗ để vị cảnh sát nhân dân này chấp pháp bắt tội phạm hả?

“Phi ca… Vị này là?” Ba người đều đứng dậy, trong nháy mắt đều cực kỳ ngoài ý muốn khi thấy Tiêu Tê. Giống như là một đoàn thể nhỏ đột nhiên xuất hiện người lạ, có một chút bài xích, nhưng càng nhiều hơn là tò mò.

“Cường Tử, cậu có thấy…” Đại hán nhỏ giọng nói với khỉ ốm.

Cảnh sát đập đại hán một cái, ý bảo hắn dừng lại.

Tiêu Tê bắt tay với bọn họ: “Tôi là chồng của Thần Phi.”

“À à, thì ra là Tiêu tổng, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.” Đồng chí cảnh sát giơ tay đáp lễ.

“Chúng tôi là bạn học cấp ba của Phi ca, tôi tên Mao Mao.” Đại hán nhìn rất hung dữ nhưng cười lên thì trông rất thật thà, vỗ khỉ ốm bên người, “Đây là Cường Tử, còn đồng chí cảnh sát gọi là Tiểu Viễn.”

Bọn họ đều biết Tiêu Tê, thiếu gia nhà giàu, doanh nhân trẻ tuổi, không phải là cùng một loại người với bọn họ nên Trương Thần Phi cũng chưa để mọi người gặp nhau bao giờ.

Không giống Trương Thần Phi thích náo nhiệt, chỗ nào cũng có hình của hắn, chỉ thiếu chụp hình chân dung dán ở quảng trường Thời đại New York. Mấy năm nay, vị “chị dâu” này vẫn tồn tại trong truyền thuyết, do thái độ làm người khiêm tốn, ngay cả tạp chí tài chính kinh tế cũng chưa từng lộ mặt, cho nên không ai biết tướng mạo ra làm sao.

Hôm nay nhìn thấy gương mặt dường như đã từng gặp ở đâu, ba người nhìn nhau.

Đại hán Mao Mao thật sự nhịn không được: “Đây không phải là giáo thảo Phi ca thích hay sao? Ai, nhầm rồi, không phải giáo thảo tên Tiêu Viêm à?”

“Giống đúng không?” Trương Thần Phi đắc ý ôm tiểu kiều thê, “Tôi vất vả lắm mới tìm được người giống vậy đó.”

Lời này vừa nói ra, bầu không khí thân thiện vừa lên bỗng cứng lại. Ngay cả Cường Tử nhát gan cũng không nhịn được khiếp sợ ngẩng đầu, nhìn qua nhìn lại giữa Tiêu Tê và Trương Thần Phi.

Khoé miệng Tiêu Tê co rút.

Thịt dê loại rẻ trát đầy thì là với ớt, lại trộn với nhau nướng với hẹ, một lon bia lạnh mười đồng, đồ ăn không giống như Tiêu Tê có thể ăn được. Cậu chỉ yên lặng xắn tay áo, lột mấy cây đậu tương xanh nghe bọn hắn nói chuyện.

Thời gian lúc học cấp ba bốn người gọi là nhóm thiết ca. Chỉ có Trương Thần Phi thi đậu đại học nổi tiếng. Mao Mao không thi đậu nên sớm lăn lộn trong xã hội, bây giờ làm bảo vệ ở một hộp đêm, ăn xong còn phải đi làm; Cường Tử chính là vị huynh đệ “ra rồi” kia, mới ra khỏi tù; Tiểu Viễn là cảnh sát địa phương, lúc nào cũng bận rộn, tan làm cũng vội nên chưa kịp thay đồ, vẫn còn mặc đồng phục cảnh sát có áo ngắn tay.

Tiểu thiếu gia được nuông chiều không biết ăn mấy món này, nhưng hình như tổng tài đại nhân lại rất thích. Uống hai lon bia xong tổng tài để tiểu kiều thê lại cho nhóm anh em, mình thì xoay người đi đến WC.

Bầu không khí vốn náo nhiệt nhưng do Trương Thần Phi đi mất thì đột nhiên lạnh xuống.

Ba người đều có chút không có cách nào khác đối mặt với Tiêu Tê. Chuyện năm đó Trương Thần Phi thích giáo thảo cũng vì ba người là bạn bè nên mới biết. Lúc mới cưới, bọn họ còn cho rằng hắn ôm mỹ nhân về, còn cười hắn giấu kĩ quá, bảy năm chưa từng lộ nửa chữ, không nghĩ tới là xem đại thiếu gia nhà người ta thành thế thân.

Tiêu Tê vẫn bình tĩnh lột thêm một cây đậu tương, mỉm cười, bắt đầu bộc lộ kĩ năng nói chuyện làm ăn bắt chuyện với bọn họ.

Đồng chí cảnh sát tương đối cẩn thận, khá là ít nói. Còn Cường Tử mới ra khỏi ngục vẫn còn ở trong trạng thái chưa kết nói được với wifi bên ngoài. Chỉ có Mao Mao nói nhiều nhất, cũng nói hay nhất, hai ba câu đã bán sạch sẽ chuyện ba người kia từng nói với mình.

“Lúc trước Phi ca chơi với chúng tôi, sau lại không biết sao có một ngày phải nói gắng học thật tốt để thi đậu đại học Q, lúc đó chọc tôi cười đau bụng. Kết quả chẳng ai nghĩ tới lại đậu thật, đó là đại học Q nha, trạng nguyên mới có thể vào.” Đến bây giờ Mao Mao nhắc đến vẫn mang vẻ mặt không tin nổi.

“Tôi làm ở hộp đêm MY, mấy nhân sĩ thượng lưu chắc biết mà, ha ha, tôi làm bảo vệ chỗ đó. Phi ca cũng hay đi… Úi, sao cậu lại đánh tôi?” Mao Mao hung tợn quay đầu nhìn đồng chí cảnh sát.

Tiêu Tê hơi nhướng mày, MY chính là hộp đêm Trương Đại Điểu dẫn cậu đến lần trước, cậu đương nhiên biết: “Anh mới nói, hồi anh ấy học cấp ba có thích một giáo thảo, người đó tên Tiêu Viêm đúng không?”

Nhắc tới tên này, Mao Mao mới rồi còn hắng giọng đột nhiên sợ hãi.

“À, không phải, thật ra…” Tráng hán 1m9 giống như một con gấu ngốc, vò vò đầu, liều mạng nháy mắt với Cường Tử.

Cường Tử: Vẫn còn đang kết nối wifi…

Tiêu Tê chậm rãi nhấp một hớp trà nóng: “Tôi chính là Tiêu Viêm.”

“Hả?”

“Tôi đã đổi tên.”

“Hả?”

Tất cả mọi người sợ ngây người, nội dung vở kịch cẩu huyết như thế lại có thật trong hiện thực.

Cuối cùng cũng Cường Tử cũng nhận được tin hiệu, ấp ấp úng úng nói: “Phi, Phi ca vẫn chưa biết anh là Tiêu Viêm, chẳng phải là uỷ khuất rất nhiều cho nam thần à?”

“Cái này thì không có.” Tiêu Tê lấy tay đặt lên miệng, che đi khoé miệng đang cười, nghĩ thầm, Phi ca của mấy người biết rõ lắm. Trương Đại Điểu đúng là cơ điểu (con chim gian xảo), giấu mọi người không lọt tí gió, tròn bảy năm.