Chương 100: Tiểu Kiều Thê Của Dior Tiên Sinh (10)

Chuyển ngữ: Cực Phẩm

[Ha ha ha ha, lật mặt nhanh hơn lật bánh đúng không?]

[A a a a, MC là thiếu gia kìa! Hôm nay vào đây xem đúng là đáng giá quá!]

[Ba ba Thần Phi, khí thế bá tổng của ba đâu? Sao lại chân chó như thế, căn bản là không phải ba ba Thần Phi mà con biết!]

[Người trẻ tuổi, cậu hoàn toàn không hiểu sợ vợ là gì đâu!]

Khung bình luận bị người xem kích động quá bình luận đến độ không thấy được hình, nghe nói MC là Tiêu Tê thì số lượng người xem lại tăng vọt. Đây là lần đầu tiên hai người cùng xuất hiện trong một live stream.

MC tạm thời Tiêu Tê từ chối lời mời ngồi trên cùng một cái ghế sô pha với khách quý, tự mình tiêu sái ngồi trên ghế chân cao, đưa tay nhận note nhắc lời do nhân viên công tác đưa tới.

“Hoan nghênh đã vào xem live stream, khách quý hôm nay chúng tôi mời đến đây là tổng tài của Công ty Khoa Học Kỹ thuật Thạch Phi, Trương Thần Phi tiên sinh.” Tiêu Tê đọc ra theo note nhắc lời.

“Thân ái, hai ta kết hôn cũng phải bảy năm rồi mà khi em đọc tên anh còn cần note nhắc lời à?” Trương Thần Phi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu kiều thê, nhịn không được muốn trêu cậu.

Tiêu Tê trừng mắt liếc hắn, Trương Đại Điểu lập tức làm một động tác giơ tay lên kéo khoá miệng.

Nói đơn giản về nguyên nhân của live stream này xong rồi lại giới thiệu về vấn đề “Hội chứng rối loạn trí não”. Trương Thần Phi lấy tờ hướng dẫn sử dụng Louis XIII ra cho mọi người nhìn, trên đó không hề ghi bất cứ gì về rủi ro này cả.

“Vậy bây giờ anh vẫn còn bệnh à?” Tiêu Tê vào luôn vấn đề để giải quyết việc chung.

“Bây giờ đã hoàn toàn bình thường rồi.” Tổng tài đại nhân lấy ra báo cáo giám định đã hoàn toàn khôi phục của mình, sau đó vẫn không quên bổ sung một câu, “Là nhờ một nửa kia không rời bên tôi cẩn thận chăm sóc.”

Gân xanh trên trán Tiêu Tê nhảy thình thịch, ném note nhắc lời như ném phi tiêu qua chỗ hắn.

Trương Thần Phi tiếp được cực kỳ chuẩn xác, nghiêm túc nói: “Được rồi, không giỡn nữa, thật ra là do Thạch Phi đã nghiên cứu ra được một ứng dụng giúp xoá bộ nhớ trong của trí não.” Dứt lời thì giơ tay lên cho mọi người xem ứng dụng này trên Louis XIII.

[Tui đang giả vờ không biết ổng đang PR nè.]

[Một chút tui cũng không nhìn ra được luôn á!]

“Lúc hai chúng ta suýt nữa là rớt từ vách núi xuống thì em đã bật nó đúng không?” Không hề để ý khung bình luận sẽ nói hắn đang quảng cáo trắng trợn, Trương Thần Phi tự mình kết nối mở video trên màn hình sau lưng.

“Đó là phiên bản 1.0, em sợ có tác dụng phụ. Nếu anh không kéo em nhảy xuống vực thì em tính đợi đến khi nào hoàn thành phiên bản 2.0 em mới dùng.” Lần này thì không hề nhìn note nhắc lời, Tiêu Tê rũ mắt nói.

Những lời bình luận “Quảng cáo trắng trợn” và “Ha ha ha” liền ngừng lại, trong live stream đột nhiên hơi im lặng. Đây không phải là chuyện bịa ra, cũng không phải là một chuyện cười, là một chuyện thật suýt nữa đã lấy mạng của hai người.

Trên màn hình lớn tự động phát video được xe thể thao quay lại, dừng ở câu nói tuyệt vọng “Em yêu anh”.

“Anh có gì muốn nói về video này không?” MC tẫn chức tẫn trách Tiêu Tiểu Tê tiếp tục nói tiếp theo note nhắc lời.

Đang sống hạnh phúc thì lại trải qua việc sống chết, suýt nữa đã tạo thành bi kịch tự tử của hai phú hào chồng chồng trẻ tuổi. Việc này rơi xuống trên đầu ai thì người đó cũng chẳng chịu để yên.

Tức giận? Thù ghét? Truy cứu đến cùng?

Trương Thần Phi nhìn phụ đề “Em yêu anh” trên màn ảnh, kéo bàn tay đang cầm note nhắc lời của tiểu kiều thê đến trước mặt, hôn một cái: “Anh cũng yêu em.”

[Yoooooo~]

[A a a a, công khai tú ân ái luôn, báo cảnh sát ngay!]

[Mau buông thiếu gia của chúng tôi ra, a a a, thiếu gia là của tui!]

Vào tối hôm đó thì cuối cùng phiên bản 2.0 cũng hoàn thành xong, cái này phù hợp với nội thiết trí não 5.0, có thể xoá trong vòng một giây, không có gì để lo cả.

Ngày hôm sau, giá cổ phiếu của Thạch Phi không thể tránh khỏi mà tụt xuống. Bởi vì tin tức đăng ra bị chậm, chỉ có tin Trương Thần Phi nói mình bị hội chứng rối loạn trí não nên ảnh hưởng đến những người mua mất đi lòng tin với Thạch Phi.

“Chuyên gia kinh tế” được công ty sản xuất trí não mua lập tức nhảy ra phân tích: “Phương pháp giết địch một ngàn mình chết tám trăm này là không được, Trương Thần Phi còn trẻ tuổi quá. Nhân viên quản lý tinh thần thất thường thế này chính là một vấn đề lớn, dự tính trong vòng một tuần lễ tính từ đây thì giá cổ phiếu của Thạch Phi còn giảm thấp hơn.”

Trương Thần Phi đọc lời bàn của chuyên gia gì đó, không hề để ý: “Nói với bên bộ phận pháp luật là hôm nay lúc đăng quảng cáo thì tiện đường gửi một luật sư đến chỗ người kia luôn.”

Vì thế, trên trang xã hội của Thạch Phi có đăng hai tin mới.

Tin đầu tiên, cách sử dụng của “Chổi quét 2.0”. Đây chính là một video thí nghiệm chân thật, có thể thấy rõ trong bộ nhớ của trí não có lưu hơn mười bộ phim được quét sạch.

Tin thứ hai, là thư luật sư dành cho vị chuyên gia kinh tế kia. Tất cả tổn thất của giá cổ phiếu hôm nay sẽ tính hết lên đầu của người này, cũng yêu cầu anh ta bồi thường theo giá. Còn có thêm báo cáo giám định của Trương Thần Phi.

Cái yêu cầu vô lễ này thành công chấn nhiếp được đám người có ý đồ xấu ăn no rửng mỡ muốn nhân cơ hội tát nước bẩn.

Đến ngày thứ ba, giá cổ phiếu của Thạch Phi bắt đầu quay lại bình thường. Sau đó thì lại tăng vọt lúc FBI công bố báo cáo điều tra.

Có một công ty sản xuất trí não của Mỹ bị FBI tố cáo là đã đánh cắp số liệu của người sử dụng, cũng có ý định khống chế người qua nội thiết. Chuyện này cực kỳ kinh khủng, bỗng chốc thu được sự chú ý của người trên toàn thế giới. Mà ứng dụng mà Thạch Phi mới đưa ra chính là ứng dụng duy nhất có thể xoá được bộ nhớ trong của trí não vào thời điểm hiện tại.

Lúc tin tức này đưa ra thì số lượng tải xuống của “Chổi quét 2.0” phá vỡ lịch sử tải xuống ứng dụng của trí não.

Giá cổ phiếu của Thạch Phi bắt đầu tăng vọt, vô số công ty quảng cáo chạy đến. Ngay cả công ty sản xuất trí não vừa phải đền bù cho Trương Thần Phi một số tiền lớn cũng chạy đến muốn hợp tác, họ không hy vọng miếng bánh ngọt này chỉ có một mình NC được độc chiếm.

Việc làm ăn làm đến hừng hực khí thế, tất cả lại quay về quỹ đạo của nó.

Đảo mắt là đã đến mùa phải khoác áo ấm.

Do năm nay có một tháng nhuận nên mấy lễ truyền thống của nửa năm còn lại bị chậm lại. Đến mùng một tháng mười một theo Âm lịch thì đã là mùa đông.

Tháng mười một chính là tháng đốt áo ấm, xem như là đưa cho người thân đã qua đời hàng mã mùa đông.

Trương Thần Phi tìm một công ty thiết kế nổi tiếng, nói bọn họ chuyển mẫu mã của sản phẩm mới nhất thành một bản thiết kế để cầm đến đốt cho mẹ.

“Đây là đồ của Paris, mẹ nhớ mặc đó.”

Tiêu Tê nhìn xung quanh một chút. Người đến đốt vàng mã hôm nay có rất nhiều, hầu hết mọi người ai cũng mua áo giấy rực rỡ sắc màu đến đốt, có người lười thì đốt tiền vàng mã. Chỉ có ông xã cậu thì đặc biệt, có đốt thì cũng là đốt một bản thiết kế luôn.

Sờ sờ mái tóc mềm mềm của Trương Đại Điểu, bất đắc dĩ cười khẽ, ngẩng đầu thì nhìn thấy có một người đàn ông đang ôm một bó hoa hồng màu hồng: “… Ba.”

Trương Tri Thức mặc tây trang giày da, chải kiểu tóc hôm ông nhận thưởng, đứng cách khoảng hơn năm mét, giống như đang do dự không biết có nên bước đến hay không.

Bàn tay đang đốt vàng mã của Trương Thần Phi bỗng dừng lại, nhìn theo ánh mắt của tiểu kiều thê thì ánh mắt hơi tối đi. Sau đó thì xem như không thấy gì cả, tiếp tục cúi đầu đốt vàng mã: “Bây giờ con và Viêm Viêm rất tốt, đến lễ mừng năm mới thì tụi con sẽ đến đảo nhiệt đới nghỉ phép. Mẹ ở bên kia có tìm được bạn trai không? Phải tìm một người thật tốt với mẹ, không cần giàu gì cả, không đủ tiền thì con đốt cho mẹ.”

Có một tờ giấy chứng nhận “Kỹ thuật độc quyền về tử cung nhân tạo” đưa đến, nhờ lửa của bản thiết kế kia mà dần dần cháy lên.

Trương Thần Phi đứng dậy, nhìn người cha tóc đã hoa râm ôm bó hoa hồng nhạt đặt trước bia mộ. Đó là loại hoa mà mẹ Trương thích nhất, Trương Tri Thức luôn chấp nhất như thế, lần nào đi tảo mộ cũng mua loại hoa này.

Tiêu Tê căng thẳng nhìn Trương Thần Phi, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như thế thì hai cha con mới đứng trước chỗ này, cậu lo lắng bọn họ sẽ có xung đột.

“Ông có từng hỏi qua mẹ là bà ấy thật sự mong muốn điều gì không?” Ngọn lửa từ từ cắn nuốt tờ giấy chứng nhận độc quyền, Trương Thần Phi nhìn ánh lửa đó, ách thanh chất vấn.

“Ba nghĩ là ba biết…” Ba Trương lấy ra một cái khăn tay đã cũ, chà từ viền cho đến giữa rồi đến ảnh chụp trên bia mộ, sau khi lau xong thì từ từ đứng lên, nhìn về phía con trai đã có chút xa lạ, “Phi Phi, ba vẫn luôn muốn nói một câu xin lỗi với con, xin lỗi.”

Trương Thần Phi cười xuỳ một tiếng,

Tiêu Tê nhẹ nhàng nắm tay ông xã, bàn tay gân xanh nổi đầy từ từ thả lỏng, nắm ngược lại tay Tiêu Tê.

“Ông không có lỗi gì với cả, tôi còn phải cám ơn ông vì ông đã dùng cách này dạy cho tôi biết phải chăm sóc người tôi yêu như thế nào.”

Môi Trương Tri Thức run run, tháo mắt kính xuống, lau lau khoé mắt.

Không muốn nhìn thấy bộ dáng này nữa, Trương Thần Phi kéo Tiêu Tê xoay người rời khỏi.

“Phi Phi.” Người phía sau im lặng một lát, bỗng nhiên cao giọng gọi hắn lại: “Cái tử cung nhân tạo để nuôi phôi thai từ song t*ng trùng bây giở đã lên giá đến một trăm ngàn…”

Trương Thần Phi dừng bước lại, nhưng không quay đầu lại: “Ông nghĩ tôi thiếu con số một trăm ngàn này à?”

Cái giá tiền này là đưa ra lúc nhận được giải NB, bây giờ thì đã công khai ra toàn xã hội. Bởi vì kỹ thuật mới vừa hoàn thiện nên cần tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, còn đắt hơn việc sinh con hộ không chỉ là mười lần. Cái giá cao khủng khiếp này khiến cho rất nhiều người chùn bước, nhưng cái này thì không thể nào ngăn cản các phú hào, có người nói con số người hẹn đã kéo dài đến năm sau.

“Không, ý ba nói là, nếu con muốn làm thì ba có thể giảm 90% cho con.” Quyền hạn của Trương giáo sư cũng chỉ có thể lấy được phí độc quyền thôi.

“…”

Chồng chồng hai người liếc nhau, Tiêu Tê nhịn không được bật cười. Trương Thần Phi giơ tay lên, cà lơ phất phơ cho người đằng sau một cái thủ thế “OK”, kéo tiểu kiều thê đi ra khỏi nghĩa trang, không hề quay đầu lại.

Ba Trương nhìn thủ thế kia, từ từ, nở một nụ cười.

“Mẹ anh nói, lúc trước khi Trương Tri Thức theo đuổi bà ấy thì phần quà đầu tiên bà ấy nhận được là một công thức.”

“Để anh tặng em một công thức nha, là tự tay anh suy luận ra đó.”

“Mẹ anh nói, đây là lãng mạn của nam sinh học khoa học tự nhiên, người bình thường không thể nào hiểu được.”

Trên đường núi lành lạnh, hai người nắm tay nhau đi bộ xuống núi. Tiêu Tê không hề nói gì, chỉ nghe hắn kể lại những gì mà trước đây chưa từng nói.

Gió lạnh thổi qua khiến cho lá khô trên đất xào xạc bay bay. Trương Thần Phi dừng bước lại, chỉnh khăn quàng cổ lại cho tiểu kiều thê, quay đầu lại nhìn về phía phương hướng của nghĩa trang, thở ra một hơi khí trắng: “Có thể mẹ cũng không trách ông ấy… có lẽ là vậy.”

“Ừm.” Tiêu Tê giơ tay lên, cũng giúp hắn thắt khăn quàng cổ chặt lại, tiện đường khẽ hôn trên gò má đã nhiễm lạnh.

Trương Thần Phi quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt dần dần có ý cười: “Tối nay muốn ăn gì?”

“Ăn thịt nướng!”

“Không được, tối nay mà ăn món đó em sẽ nôn ra.”

“Vậy thì ăn cháo mấy ngày luôn.”

“Thôi, ăn lẩu đi. Ông xã nấu cho em.”

“Được.”

Khí trời dần dần chuyển lạnh, ngày đầu tiên hạ tuyết chính là ngày kỷ niệm ngày hai người kết hôn.

Tiêu Tê đặt chỗ ở một nhà hàng xoay tròn trên đỉnh núi, toàn cãnh 360 độ được lắp kính trong suốt, có thể thoải mái ngắm cảnh, còn có thể thưởng thức cảnh tuyết nữa.

“Cái này cho anh.” Ngón tay trắng nõn thon dài đưa một cái hộp nho nhỏ đến trước mặt Trương Thần Phi.

“Cảm ơn bảo bối!” Trương Thần Phi nhận lấy, còn chưa xem thì miệng đã tự động cười, tiểu kiều thê đưa cái gì hắn cũng thích cả.

Mở ra, trong hộp lót nhung màu xanh đậm có một cái chìa khoá của loại xe thể thao Bugatti. Con xe Ferrari suýt nữa tiễn hai người xuống núi thì từ nay sẽ không gặp nữa nên Tiêu Tê liền mua một cái mới cho hắn.

“Anh cũng có quà cho em.” Trương Thần Phi gõ gõ Louis XIII, ánh đèn trong nhà hàng chợt tối đi, màn hình lập thể ở giữa bắt đầu sáng lên.

Những khách hàng đang dùng bữa đều ầm ĩ đứng dậy.

“Phục vụ, có chuyện gì thế!”

“Tôi uống rượu đỏ vào mũi rồi!”

“Có quảng cáo mà các người không biết nói trước một tiếng sao?”

Quản lý bên đó nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi mọi người, có một vị khách muốn cho người yêu một cái kinh hỉ, sẽ trả nửa phần phần ăn cho mọi người!”

Tiêu Tê đá hắn dưới bàn: “Anh lại làm cái gì thế?”

Trương Thần Phi cười hề hề, trên màn hình bắt đầu chiếu một đoạn PV (promotion video)của một trò chơi, trông khá là đặc sắc: Hình ảnh rất thật, còn kèm theo âm nhạc thanh thoát, từ hiện đại cho đến cổ đại rồi đến tương lai. Đi qua cổ bảo tràn đầy hoa hồng, lại du đãng dưới biển sâu có mỹ nhân ngư, lại lao ra khỏi trái đất tiến vào tinh không rộng lớn gặp được cơ giáp hoa lệ…

“Anh đã mua lại bản quyền của mấy bộ tiểu thuyết đó, làm một trò chơi VR, những thiết bị chuyên nghiệp có thể giúp người lạc vào cảnh giới kỳ ảo.” Video ngắn kết thúc, ánh sáng lại lần nữa quay về, chẳng biết lúc nào Trương Thần Phi đã ngồi xuống cạnh Tiêu Tê, mở Louis XIII ra cho cậu xem là trò chơi đã cài đó.

Nhớ đến cái trò chơi ngốc ngốc phóng lửa năm đó, Tiêu Tê co rút khoé miệng, cố gắng bảo trì nụ cười. Lãng mạn của lập trình viên, thành thật mà nói ấy à… đến nay cậu cũng không hiểu lắm.

Trương Thần Phi đăng ký một tài khoản riêng cho Tiêu Tê, để cho cậu chơi thử: “Đăng ký xong sẽ có quà tặng, đây là phúc lợi mà VIP cấp kim cương mới có?”

“Có bao nhiêu người là VIP cấp kim cương?”

“Hai người, là anh và em.”

Tiêu Tê nhìn đĩa quay màu sắc rực rỡ, dở khóc dở cười, vươn một ngón tay nhấn vào một nút trên đó, đĩa quay lập tức xoay tròn.

“Tinh ——” Kim đồng hồ dừng ở một ô, hệ thống trúng thưởng thông báo.

[Chúc mừng người chơi “Viêm Viêm” nhận được một phần phục vụ mát xa trị giá 8000 tệ, nhân viên mát xa chỉ định — Trương Đại Điểu.]

“Oa, em trúng rồi!” Trương Thần Phi gào to nói, móc ra một cái thẻ quẹt của phòng tổng thống trong khách sạn trên núi này, “Đây là vé xổ số tặng kèm, ăn cơm xong thì đi nhận thưởng nhá!”

“… Cút!”

/Hoàn chính văn/

.