Ác linh mặc khải giáp hệt như Quỷ Tướng trong Địa Phủ, mặt xanh nanh vàng, hung thần ác sát, khí đen lượn lờ xung quanh, Quỷ Đầu Đao trong tay lấp lóe hàn quang, sát khí rợn người.
Nó đi từng bước về phía ba người ngồi xếp bằng theo hình tam giác ở trước mặt, song bước đi có vẻ hơi do dự, không biết hạ thủ từ ai trước. Nhưng cuối cùng nó vẫn đi tới trước người Lăng Vân mặc bộ đồ màu đỏ thẫm.
Lăng Vân nhíu chặt mày, vô cùng lo lắng, thời khắc sống còn, cô quay đầu liếc qua cụ bà ở bên cạnh, nhất thời xốc dũng khí, cắn chặt răng, ánh mắt cũng kiên định hơn. Thân là một phần tử của Lăng gia, thì phải có giác ngộ hy sinh vì gia tộc.
- Đừng lo lắng, đọc theo ta. –Ngay khi ác linh sắp tới gần, Lăng Vân thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ đại đao của đối phương, bỗng nhiên, Hoa Vĩ một mực nhắm mắt ngưng thần chợt mở miệng, cụ bà bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, chỉ nghe Hoa Vĩ nói:
- Cùng tụng kinh với ta, siêu độ vong linh… Ánh sáng từ Thiên tôn sáng soi vạn dặm, tràn khắp thế giới. Gặp súc sinh quỷ đói địa ngục đều hết thảy tiêu tan, thân thể bừng cháy, lưỡi đao bóng kiếm, đau thương thấu trời, đâm sâu cốt tủy, ánh lửa ngập trời, nấu chảy mọi thứ…
Nói xong Hoa Vĩ bắt đầu tụng kinh, cụ bà bên cạnh lập tức học theo, tụng từng câu từng chữ, trong nháy mắt giữa bà và Hoa Vĩ rực lên một bức tường ánh sáng màu xanh, giống như do vô số kinh văn hợp thành, nhất thời ngăn ác quỷ ở bên ngoài.
Ác quỷ hơi sững sờ, nghiêm túc liếc Hoa Vĩ một cái, bước chân hơi loạng choạng, dường như là bị hù dọa. Nó lẳng lặng quan sát một hồi, phát hiện bức tường ánh sáng chỉ ở bên ngoài người Hoa Vĩ và bà cụ, Lăng Vân giống như bị cách ly. Ác quỷ lập tức dợm bước, đi về phía Lăng Vân.
Sở dĩ con ác quỷ không chùn bước như thế là vì gia chủ của Lăng gia là ngọn nguồn cái chết của nó, cũng chính là nơi bắt nguồn oán niệm của nó. Nó không nhất định phải hại chết gia chủ Lăng gia, cho dù khiến họ khủng hoảng, sợ hãi, bị thương cũng có thể khiến ác quỷ vui vẻ trong lòng, hóa giải oán niệm.
Đương nhiên oán niệm của con ác quỷ này quá nặng, một hơi hại chết nhiều đời gia chủ Lăng gia như vậy cũng không hóa giải hết oán niệm.
Lúc Lăng Vân tiếp nhận chức vị gia chủ từng tế bái tổ tiên, đương nhiên cũng bị ác quỷ lượn lờ xung quanh Lăng gia biết được. Nó ngày thường không có cách nào hiện thân, cũng chỉ có vào đêm trăng tròn Âm khí nặng nhất mới có thể hiện ra.
Đôi mắt đỏ như máu của nó nhìn chằm chằm Lăng Vân, trong ánh đao sắc bén phản chiếu ra khuôn mặt sợ hãi của Lăng Vân. Đúng vào lúc này, bà cụ Lăng gia hô lớn:
- Vân nhi, đừng ngây ra nữa, mau cùng tụng kinh với thượng sư ngăn cản ác quỷ.
- Tam đồ cửu phủ, một trăm hai mươi tầng địa ngục. Đa số chúng sinh, không tu chân đạo, chết vào đêm dài, hồn xuống làm quỷ, trầm luân ác thú… -Hoa Vĩ không hề bị lay động, tiếp tục tụng kinh, từng câu rõ ràng, ánh sáng xanh trước người càng thêm chói mắt, cụ bà cũng vội vàng ngâm tụng theo.
Đúng vào lúc này Lưu Anh Nam thông qua Âm Dương Nhãn của mình phát hiện, bà cụ vừa đọc một câu kinh văn thì đỉnh đầu bà sẽ tuôn ra một luồng khí xanh. Mà trên đỉnh đầu Hoa Vĩ, một hư ảnh Hoa Vĩ khác hiện ra, gã ngồi xếp bằng trên hư không, thân thể cùng cách ăn mặc như nhau, chỉ là trên mặt không có ngũ quan thất khiếu, giống như một tờ giấy trắng hình trứng ngỗng, bên trên vẽ đầy kinh văn các màu. Đây là chân thân của Thực Pháp Quỷ.
Cụ bà cứ ngâm tụng một câu thì đều sẽ có khí xanh bay ra từ đỉnh đầu, sau đó bay về phía chân thân của Thực Pháp Quỷ, hòa vào trong cơ thể gã, sau đó trên mặt gã xuất hiện một cụm kinh văn mới. Điều này ý nghĩa cho việc gã đã thành công thu được niệm lực tín ngưỡng của cụ bà.
Song rất hiển nhiên niệm lực của bà cụ chẳng thể thỏa mãn nhu cầu của Thực Pháp Quỷ. Nó cần vẫn là niệm lực của Lăng Vân.
Mắt thấy con ác quỷ từng bước tới gần Lăng Vân, bà cụ Lăng gia đương nhiên không muốn cháu chịu khổ, không ngừng hô to:
- Vân nhi, mau nghe thượng sư tụng kinh, cùng nhau niệm, có thể bảo vệ con bình an…
- Con không… -Tuy trong lòng hơi sợ nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận, chính là nỗi tức giận lúc chia tay hồi chiều. Cô tức giận nói:
- Con không thèm nghe lời tên đàn ông thối tha nào cả, đàn ông chẳng có ai là tốt!
Lăng Vân quát giận một tiếng. Đừng nói bà cụ, ngay cả Thực Pháp Quỷ và ác quỷ đều khiếp sợ, oán niệm này còn lớn hơn cả bọn họ.
Người vừa chia tay, lòng đầy ủy khuất và phẫn nộ, luôn cảm thấy đối phương có lỗi với mình, trong lòng vừa là uất ức và buồn bã, hơn nữa cứ gặp người là tức, mãi đến khi tìm được bạn trai tiếp theo mới thôi.
Lúc này Lăng Vân đang trong thời kỳ nổi điên, cho dù là ác quỷ cũng không ngăn được oán niệm trong tim phụ nữ. Lúc này cô lẩm bẩm nói:
- Tên thối tha chết tiệt, ăn xong chùi mép xách quần là đi, trở mặt không nhận người…
- Vân nhi, đừng suy nghĩ lung tung, mau tập trung tinh thần tụng kinh. –Bà cụ Lăng gia kích động hô to, nhưng bà vừa buông lỏng, bức tường ánh sáng trước người do kinh văn tạo thành nhất thời nhạt đi, con ác quỷ lòng sinh cảm ứng, xoay người đi về phía bà, đồng thời Thực Pháp Quỷ mất đi niệm lực của bà cũng đong đưa một chập, hư ảnh càng nhạt hơn.
Hoa Vĩ dùng dáng vẻ trang nghiêm mở miệng nói:
- Âm Dương là đạo của trời đất, là kỷ cương của vạn vật, cha mẹ của biến hóa, nơi bắt nguồn của sinh sát, thủ phủ của thần linh. Tích Dương làm trời, tích Âm làm đất. Âm tĩnh Dương động, Dương sinh Âm trường, Dương sát Âm tàng. Dương hóa khí, Âm thành hình…
Lưu Anh Nam nghe mà thầm kinh hãi, không ngờ con Thực Pháp Quỷ này đúng là vẫn có chút bản lãnh, ngay cả Âm Dương đại đạo cũng dám phân tích. Dương hóa khí, Âm hóa hình, đây chính là cơ sở của con người, Dương khí là hồn, Âm khí là phách. Cụ bà Lăng gia vội vàng tụng kinh theo, ánh sáng xanh lại chói mắt lần nữa, cản đường đi của con ác quỷ.
Song Lăng Vân vừa nghe lời này, cô có kiểu giải thích của chính cô:
- Đàn ông thối tha chính là Dương, phụ nữ chính là Âm, đàn ông thối luôn muốn Âm Dương hòa hợp, thực ra gì mà Dương với chả không Dương, còn chẳng phải là muốn ‘xxx’ sao!
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, hư ảnh của Thực Pháp Quỷ cũng đu đưa một hồi. Trên khuôn mặt không có ngũ quan thất khiếu kia, chi chít kinh văn đang quay vòng, tốc độ quay vòng còn nhanh hơn vừa rồi. Chỉ nghe gã nói:
- Thiên địa nhân vạn vật hóa thuần. Nam nữ cấu thành vạn vật hóa sinh…
- Phì! –Lời của Thực Pháp Quỷ còn chưa dứt, Lăng Vân đã mắng to, hơn nữa còn phẫn nộ hơn lúc nãy, bởi vì lời này Lưu Anh Nam từng nói với Lăng Vân, giả vờ giả vịt, lảm nha lảm nhảm, nói rằng xxx giữa nam nữ chính là đại đạo của trời đất, quan trọng giống như trời đất sinh vạn vật vậy.
Lăng Vân nhớ tới những điều này càng giận dữ không thôi, mắng to:
- Cái gì mà vạn vật hóa sinh mạng, cùng lắm chỉ có thể sinh một đứa bé, giỏi lắm là sinh đôi. Đàn ông thối, ngày ngày chỉ muốn xxx ơ, yyy ơ, zzz ơ… Hắn nhất định không yêu mình, bằng không vì sao luôn muốn lên giường với mình. Xxx thật sự quan trọng như vậy sao, còn chẳng phải việc sớm hay muộn, tóm lấy một cô gái trinh nguyên, thật sự phải vội vã như vậy ư?
Lăng Vân vô cùng rối bời, cô đẩy mọi tội lỗi lên lớp màng bảo vệ của cô, cũng trách Lưu Anh Nam thường xuyên treo màng bảo vệ bên mép, nói nào là tượng trưng cho sự trong trắng, niềm kiêu ngạo của con gái, niềm vinh quang của con trai.
Lúc này trong cơn nổi giận cùng đau lòng, ngay trước mặt bà nội mình và hai con ác quỷ, Lăng Vân hoàn toàn đắm chìm trong thế giới thất tình của mình. Lúc này càng thêm mất khống chế, miệng không ngừng lẩm bẩm màng bảo vệ, bỗng nhiên vươn một ngón tay đưa vào chân váy, ra sức đâm một nhát…
Lưu Anh Nam nhìn thấy động tác này, trái tim bỗng co thắt lại. Không ngờ cô nàng dũng mãnh như thế, sau khi thất tình, bất kể nam nữ hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ xuất hiện tình huống tự tàn. Ví dụ như đàn ông đập thủy tinh, phụ nữ cắt cổ tay, nhưng cô gái dám xuống thẳng tay với lớp màng bảo vệ trong trắng của mình thì vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!