Chương 91: Buổi Sáng Kinh Hồn

Chuyện về bệnh viện tối qua rất nhiều đơn vị truyền thông vì muốn hấp dẫn ánh mắt hơn không ngờ lại bỏ qua vấn đề bác sĩ lơ là nhiệm vụ, nội bộ đấu đá, ngược lại đưa hàng loạt tin tức về sự kiện thần quái. Cho dù vẫn không có bất kỳ chiếc camera và máy ảnh nào chụp được thiếu nữ áo trắng kia, nhưng lại ăn không nói có, tạo nên sự chú ý cao độ của cả thành phố. Đặc biệt là một vài người già càng lo lắng khẩn trương.

Thực ra thiếu nữ áo trắng ấy vào tối qua lúc Lưu Anh Nam ra cửa đã tìm thấy nàng ta. Đó chỉ là một cô gái gặp bất hạnh, do hở hơi ga dẫn đến trúng độc mà chết. Sở dĩ cô ta cố chấp muốn lên thang máy là vì cha mẹ trúng độc cùng với cô ta đang được cấp cứu ở tầng trên, cô ta chỉ muốn đi nhìn cha mẹ mà thôi. Chỉ là âm dương khác biệt, hơn nữa chuyện lần này là vì ba người nhà họ sơ sẩy tạo nên, vì thế hồn phách của cô gái qua "tuần đầu" thì sẽ hồn về Địa Phủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Đúng rồi, chi bằng chúng ta tới thăm Thần Thần thối được không? –Nhậm Vũ ăn uống no đủ, hưởng qua hạnh phục bỗng đề nghị:

- Hôm qua con bé xấu xa ấy đem tôi đi bán, lảm nhảm hệt như dặn dò trước lúc đi xa vậy. Hơn nữa tối qua cô ấy hầu hạ cục cưng, hôm nay chắc chắn sẽ ngủ nướng. Cô ấy sợ nhất ngủ không đủ giấc, chi bằng chúng ta đến chơi cho cô ấy ngủ không yên, thuận tiện còn có thể đi thăm nhà tắm của anh.

Lưu Anh Nam nhíu mày. Sao mà cảm giác như mục đích chủ yếu của cô nàng chính là muốn thăm nhà tắm của mình thế nhỉ? Hai người đều làm "nghề mạo hiểm", Lưu Anh Nam có thể đón nhận nghề của cô nàng, cô nàng cũng muốn hiểu thêm về hoàn cảnh của Lưu Anh Nam.

Lưu Anh Nam còn có thể nói được gì, đành gật đầu. Hai người rất tùy ý chen lên xe buýt, hết thảy đều tự nhiên như vậy.

Xem ra Nhậm Vũ quả thật là một người rất đơn thuần, rất dễ thỏa mãn, nhưng trong đơn thuần cũng lộ ra tính cách quật cường. Cho dù cô nàng không nói cụ thể nhưng Lưu Anh Nam vẫn nghe ra từ trong cuộc nói chuyện, chuyên ngành ở trường y của cô nàng là ngoại khoa tim mạch, cũng từng thực hiện vài ca phẫu thuật tim với độ khó cao, hơn nữa còn từng làm luận văn, còn từng được trường y nổi tiếng bên nước ngoài tặng học bổng toàn phần mời vào học. Có điều cô nàng lại từ chối, muốn tham gia công tác, chữa bệnh cứu người càng sớm càng tốt.

Nhưng ngày đầu tiên tới bệnh viện đã bị phó viện trưởng quản lý thường vụ để ý, cô nàng lại nghiêm khắc từ chối "luật ngầm". Kết quả, cô nàng rõ ràng đã cầm được giấy phép hành nghề ngoại khoa tim mạch, lại bị lấy thân phận thực tập sinh điều tới khoa tiết niệu nam nhưng lại không sắp xếp người hướng dẫn cho cô nàng, để cô nàng tự mình phụ trách. Chính là vì làm nhục cô nàng, đồng thời chờ cô nàng mắc sai lầm để đuổi khỏi bệnh viện.

Có điều Nhậm Vũ về mặt y học rất có thiên phú, lại chịu học chịu làm không ngờ lại dùng thân phận thực tập sinh ngồi vững ở khoa tiết niệu. Điều này được quyết định bởi nhân phẩm, tâm tính và y đức của cô nàng. Thân là một bác sĩ, chỉ cần có thể chữa bệnh cứu người là đủ rồi.

Đương nhiên cô nàng vẫn có chút không cam, nhưng đời người gập ghềnh, chung quy sẽ gặp phải người xấu kiểu như vậy. Có điều bây giờ thì tốt rồi, phó viện trưởng gây khó dễ cho nàng – cũng chính là tình nhân của nữ bác sĩ tối qua đã tiêu rồi, cô nàng lại được nhìn thấy hy vọng.

Thông qua cuộc trò chuyện giữa hai người Lưu Anh Nam còn hiểu thêm được rằng, cô gái này sở dĩ có tâm tính như vậy là vì cô nàng từng trải qua những chuyện tương tự. Cô nàng sinh ra ở một xóm núi nhỏ, một nơi rất lạc hậu. Mức phổ biến văn hóa của người nơi đó không cao, cho nên lúc nhỏ cô nàng thường xuyên nghe một vài người già kể chuyện về yêu ma quỷ quái, từ đó sinh ra hứng thú nồng đậm với bí mật cơ thể người. Chỉ có điều cô gái nhỏ mệnh khổ, vào năm mười tuổi, trong một trận mưa lớn cha mẹ cô nàng ra ngoài không cẩn thận ngã xuống sông. Cha cô nàng do đó mà chết, mẹ cô nàng biến thành người thực vật.

Điều này khiến tuổi thơ của cô nàng thoáng chốc trở nên u tối, bi thảm. Có điều cô nàng có ngày hôm nay toàn bộ dựa vào một vị bác sĩ trong thôn khi ấy. Đó là một nhân viên y tế vĩ đại lấp lánh hào quang tình người. Bà vốn dĩ có tiền đồ tốt đẹp, tốt nghiệp đại học y nhưng bà lại chủ động yêu cầu tới xóm núi nhỏ lạc hậu xa xôi hẻo lánh, trở thành một vị bác sĩ thôn. Cũng chính bởi người bác sĩ vĩ đại này mà Nhậm Vũ mới không chìm sâu vào sa đọa, là bà mang tới hy vọng, niềm tin kiên định cho Nhậm Vũ. Đằng đẵng tám năm, vị bác sĩ này gió mặc gió mưa mặc mưa, mỗi ngày đều tới khám cho mẹ của Nhậm Vũ, làm vật lý trị liệu cho bà ấy, điều phối thuốc theo tình hình, thậm chí tự mình lên núi hái thuốc. Song khi đó điều kiện có hạn, cả thế giới đều không có biện pháp tốt đối với việc trị liệu cho người thực vật, nhưng vị bác sĩ này vẫn một mực kiên trì, chưa từng buông tha cho hy vọng bao giờ. Song song với lúc chăm sóc bệnh nhân cũng khích lệ Nhậm Vũ, mãi đến khi mẹ Nhậm Vũ qua đời, Nhậm Vũ rời khỏi xóm núi thi vào đại học y.

Cuộc đời như thế khiến người ta mủi lòng, người như vậy khiến người ta cảm động. Tính cách hiện tại của Nhậm Vũ đa phần đều bắt nguồn từ vị bác sĩ nọ, nghiêm túc phụ trách với công việc, rơi vào nghịch cảnh cũng có thể lạc quan tích cực. Nhậm Vũ cũng xem như nhân họa được phúc.

Có điều sau khi Nhậm Vũ nghe Lưu Anh Nam nói rằng ngay cả cha mẹ mình là ai, ngay cả mặt đều chưa từng nhìn thấy thì lập tức liền bội phục. Thì ra còn có người bi thảm hơn cả nàng, hai người lại có chủ đề chung.

Rất nhanh hai người đi tới tiểu khu Thánh Cảnh Hoa Viên. Có điều là tới theo khẩu hiệu làm phiền Lương Mỹ Thần, cho dù vừa vào tiểu khu Nhậm Vũ đã nhìn đông ngó tây, rõ ràng là đang tìm bể tắm uyên ương của Lưu Anh Nam. Nhưng dẫu sao cũng vừa mới tiếp xúc, cô nàng cũng không tiện đề nghị đi thăm.

Khu nhà cao cấp của Lương Mỹ Thần cách không xa nhà tắm của Lưu Anh Nam, ở tầng 12 của tòa nhà 38 tầng. Nơi đây là tấc đất tấc vàng hàng thật giá thật, mỗi một căn đều là nhà ở cao cấp sang trọng.

Nhậm Vũ là bạn thân nên có chìa khóa chỗ này, cô nàng rón rén mở cửa phòng. Lưu Anh Nam nhất thời cảm thấy mắt sáng ngời, độ sang trọng ở nơi đây khiến người ta líu lưỡi. Ghế sô pha bằng da thật nhập khẩu, thảm cao cấp, đồ điện máy hiện đại hóa không thiếu thứ gì, giày dép xếp tùy tiện trên đất đều là hàng hiệu. Xem ra kẻ Lương Mỹ Thần câu được quả thật là một nhà giàu siêu cấp, thỏa mãn đầy đủ nhu cầu vật chất của cô ta.

Nhậm Vũ vừa nhìn thấy ngay là thường xuyên tới, đổi đôi dép lê quen thuộc, rón rén đi qua phòng khách. Đây là một căn nhà lớn gồm ba phòng hai gian, gần 200m2. Bất kể là phòng ngủ, phòng sách, phòng bếp, phòng vệ sinh thì cửa phòng đều đóng chặt, hơn nữa màu sắc kiểu dáng cửa phòng đều giống nhau, hoàn toàn không phân biệt rõ đâu với đâu.

Nhưng Nhậm Vũ lại dễ dàng xác định căn phòng Lương Mỹ Thần đang ngủ, cô nàng thấp giọng nói:

- Con mèo lười này nhất định đang ngủ, tôi đi chọc cô ấy.

Nhậm Vũ rón rén đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy quả đấm cửa, bỗng nhiên mở choàng cửa hét to, muốn dọa giật nảy mình người ở trong phòng. Nhưng không ngờ rằng, trong nháy mắt cô nàng mở cửa ấy, nhất thời từ trong phòng thổi ra một cơn gió nóng phả thẳng vào mặt, hệt như hơi nước trong phòng xông hơi. Tiếng hét hù dọa của Nhậm Vũ còn chưa phân tán hết thì tiếp đó cô nàng lại phát ra một tiếng thét xé gan xé phổi như phát điên, như muốn thét rách màng nhĩ của mình, hô khàn giọng của mình… Lưu Anh Nam lập tức ý thức được sự việc không bình thường, vội vàng xông tới. Vừa liếc mắt liền nhìn thấy cảnh vừa đáng sợ vừa đẫm máu trong căn phòng….