Nhậm Vũ hung ác lườm Lưu Anh Nam một cái, cũng là lần đầu tiên lãnh giáo cái mỏ nhọn của Lưu Anh Nam.
Mà Lưu Anh Nam rất thức thời ngậm miệng lại, hắn không muốn vì cái miệng bẩn của mình mà hủy chuyện tốt. Nhất thời hai người lại rơi vào cảnh trầm mặc xấu hổ của lần làm quen đầu tiên. - À đúng rồi, tôi còn chưa biết anh tên gì? –Cuối cùng vẫn là Nhậm Vũ đá trên sân nhà phá vỡ sự im lặng.
Lưu Anh Nam vội vàng nói:
- Thật có lỗi, quên mất tự giới thiệu về mình. Tôi tên Lưu Anh Nam, bạn thân Lương Mỹ Thần của cô là khách quen của tôi.
- Khách quen? –Nhậm Vũ quan sát hắn từ trên xuống dưới, cảm giác bạn nàng ta cũng chả cần dịch vụ chăm sóc đặc biệt gì từ hắn cả. Ít nhất mặt hắn không trắng.
Lưu Anh Nam bật cười nói:
- Tôi kinh doanh một nhà tắm ở tiểu khu Thánh Cảnh Hoa Viên cô ấy đang sống, là kiểu nhà tắm nghiêm chỉnh. Chẳng qua chỉ có bể nữ không có bể nam.
- Ồ? –Nhậm Vũ trợn trừng mắt, đầy thâm ý nhìn hắn nói:
- Ông chủ của nhà tắm nữ? Ha ha, tôi là nữ bác sĩ của khoa tiết niệu. Xem ra chúng ta đều làm công việc mang tính phiêu lưu rất cao đó.
- Đúng vậy! –Lưu Anh Nam mỉm cười nói.
Trên cõi đời này không có người phụ nữ nào đồng ý cho người đàn ông của mình ngày nào cũng nhìn những người phụ nữ khác tắm rửa. Cũng không có đàn ông đồng ý cho người phụ nữ của mình ngày ngày nghịch cậu nhỏ của người đàn ông khác. Cho nên nghề họ làm đều là nghề mạo hiểm, nghề có khả năng đi quá giới hạn rất cao!
Hai người thoáng chốc tìm thấy tiếng nói chung đầu tiên. Tìm được chủ đề, Lưu Anh Nam phát hiện cô gái này còn rất cởi mở. Cô nàng sở dĩ luôn nghiêm mặt trừng mắt là vì nghề của nàng ta bắt buộc phải khiến nàng giữ vẻ nghiêm túc, bởi vì mọi hành động lời nói thậm chí một biểu cảm của bác sĩ đều sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của người bệnh và người nhà người bệnh.
Nếu bác sĩ cười đùa cợt nhả thì sẽ khiến người bệnh cho rằng bệnh của mình không sao cả. Nhưng nếu bác sĩ quá nghiêm túc sẽ khiến người bệnh cảm thấy khủng hoảng và tuyệt vọng. Cho nên Nhậm Vũ đã luyện được bản lĩnh mặt không chút biểu cảm, không âu không lo.
Hai người trò chuyện, Lưu Anh Nam không tính là phun châu nhả ngọc nhưng thông qua giao lưu với những cô vợ bé bồ nhí thường xuyên đi tắm rửa kia thì kể ra vẫn có chút tâm đắc. Ít nhất cũng chọc cười Nhậm Vũ, hắn thích nhìn cô nàng cười, bởi vì đôi mày kiếm mắt sáng của cô nàng nhìn qua thật sự quá đẹp trai, nhưng bật cười thì hàng mi cong cong như vầng trăng non, rất là dễ thương. Con gái muốn đẹp trai như vậy để làm gì chứ, có Xuân ca và Tăng ca* chống lưng là được rồi, con gái nên dễ thương thì hay hơn.
Xuân ca và Tăng ca: tức Lý Vũ Xuân và Tăng Dật Khả - hai nữ ca sĩ với bề ngoài giống đàn ông bị dân mạng TQ ném đá.
Ngay khi hai người trò chuyện tới quên cả đất trời, Lưu Anh Nam chuẩn bị dẫn lời đi vào chủ đề sâu hơn thì điện thoại của Nhậm Vũ bỗng vang lên. Vừa nhìn hiển thị trên điện thoại, cô nàng hơi mất tự nhiên ngó Lưu Anh Nam rồi lẳng lặng đi vào phòng chẩn bệnh nghe điện. Nhưng rất nhanh lại ra ngoài, khuôn mặt hơi đỏ lên.
Mà đúng lúc này điện thoại của Lưu Anh Nam cũng vang lên. Lưu Anh Nam nhìn cuộc gọi đến mới biết vì sao Nhậm Vũ đỏ mặt. Bởi vì gọi điện tới chính là bà mai Lương Mỹ Thần của họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Anh Nam vừa tiếp máy liền nghe thấy Lương Mỹ Thần nói:
- Anh Nam, anh ghê thật nha, không ngờ lại thông qua cửa đầu tiên của cô ấy, cũng là khảo nghiệm khó nhất. Chúc mừng chúc mừng anh nhé! Có điều đây mới chỉ là cửa đầu tiên, tuy anh có thể đón nhận nghề nghiệp của cô ấy nhưng cô ấy vẫn chưa đón nhận anh. Chẳng qua cũng không sao, thân là bạn thân của cô ấy, bạn của anh, bà mai của hai người, em có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ anh. Anh nhất định phải nhớ kỹ, Tiểu Vũ là một người ham công việc, thường xuyên làm việc quên cả nghỉ ngơi. Anh phải chăm sóc cô ấy cho tốt, chẳng hạn như cô ấy hay ăn uống không theo quy luật, nhất định phải uốn nắn. Bữa sáng cô ấy thích sữa đậu nành của người quen ở thành Đông, thích bánh nướng của quán Thanh Chân Hồi Ký ở thành Tây. Bữa trưa cô ấy thích ăn sủi cảo thịt dê của nhà hàng Danh Uyển ở thành Bắc và cơm quê ở tiệm ăn nhanh ở ngay cạnh. Còn về bữa tối à, nếu cô ấy đồng ý ra ngoài ăn cơm với anh, anh nhất định phải dẫn cô ấy đi nhà hàng Pháp ở trung tâm thành phố. Cô ấy luôn muốn ăn cơm ở đó chỉ đáng tiếc người Pháp lãng mạn chỉ tiếp đón cặp tình nhân tới ăn. Còn nữa, anh phải chú ý cô ấy rất sợ nóng, lúc trời nóng ra cửa phải giúp cô ấy che ô, khi trời lạnh cô ấy sẽ ngại áo bông do mặc vào quá cồng kềnh, anh phải chọn đồ lót giữ ấm loại tốt cho cô ấy. Còn nữa còn nữa, khi cô ấy tới ngày đèn đỏ anh nhất định phải mua băng vệ sinh đúng hãng cho cô ấy, những nhãn hiệu khác cô ấy rất mẫn cảm. Khi cô ấy tắm anh kỳ lưng nhất định phải nhẹ nhàng, da cô ấy rất mềm cũng rất sợ đau. Còn có lúc cô ấy đi vệ sinh… - Stop! – Đặc điểm lớn nhất ở chiếc điện thoại hàng fake của Lưu Anh Nam chính là cuộc gọi thông thường thì hệt như nghe bằng loa ngoài, Nhậm Vũ nghe thấy tất cả những lời của Lương Mỹ Thần vào trong tai không sót một chữ nào. Cô nàng mặt đỏ như lửa, hét to một tiếng, giật điện thoại của Lưu Anh Nam tức giận nói vào điện thoại: - Thần Thần thối, cậu rốt cuộc là bạn ai thế? Cậu đây là đưa ra chủ ý hay tiết lộ bí mật hả?
Lưu Anh Nam cũng cười khổ với cô nàng, bà mai chung quy luôn thích họ có thể thành đôi hơn cả người trong cuộc. Có điều nếu bà mai quá nhiệt tình bạn cũng chịu không nổi, nhất là khi bà mai lại là bạn thân.
Nhậm Vũ thấy dáng vẻ Lưu Anh Nam trong lúc cười còn mang theo vẻ đắc ý nhất thời càng nóng đầu hơn. Lương Mỹ Thần ở đầu bên kia điện thoại cười lên khanh khách nói: - Đừng nóng mà. Tớ đây chẳng phải cũng là vì tốt cho cậu hay sao. Hy vọng cậu sớm ngày được gả đi. Thực ra con người anh Nam cũng không tệ đâu, ít nhất tớ chưa bao giờ thấy anh ấy bắt chuyện với một cô gái nào, cũng chưa từng thấy anh ấy có hành vi khinh bạc với ai cả.
Xấu hổ, xấu hổ quá! Lưu Anh Nam xấu hổ cúi đầu. Hắn quả thật chưa từng bắt chuyện với khách của mình bao giờ, nhưng cả bể tắm tổng cộng có hơn trăm lỗ rình trộm, tận mặt nhìn phụ nữ tắm rửa chung quy vẫn sướng hơn bắt chuyện nhiều lắm. - Cho dù cậu mong tớ được gả đi thì cũng không cần phải như vậy chứ? –Nhậm Vũ ngán ngẩm nói:
- Thích ăn cái gì, mặc cái gì đều nói hết. Cậu đây là tiết lộ bí mật hay là dặn dò trước lúc đi xa thế?
- Này… -Lưu Anh Nam sửng sốt, nhíu mày. Hắn thường xuyên giao tiếp với du hồn dã quỷ nên rất kiêng kị với những lời như vậy.
Nhậm Vũ lè lưỡi, cũng không để ý tới Lương Mỹ Thần ở đầu bên kia. Giữa bạn thân luôn là nói gì cũng được, cô nàng cười nói:
- Được rồi Tiểu Vũ, anh Nam, hai người nắm chắc cơ hội nhé. Hy vọng hai người hạnh phúc, tớ cũng phải hưởng thụ hạnh phúc của tớ đây. Anh yêu của tớ hôm nay muốn đến, tớ phải cho anh ấy một sự ngạc nhiên đặc biệt… Nói xong Lương Mỹ Thần cúp máy, Nhậm Vũ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng trả điện thoại cho Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam cười nói:
- Bạn thân của cô đúng là một người nhiệt tình.
Nhậm Vũ vừa nghe vậy sắc mặt hơi ảm đạm nói:
- Là người nhiệt tình, cũng là một người đáng thương. Con bé ngốc này yêu người không nên yêu, ngày ngày vắt hết tâm tư muốn dành cho sự ngạc nhiên cho đối phương, giữ cho phần tình cảm này luôn mới mẻ. Nhưng một cuộc tình sẽ không có hôn nhân, chỉ dựa vào cảm giác mới mẻ thì có thể duy trì bao lâu đây?
Lưu Anh Nam cũng là vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Đúng thế. Sự tiếp xúc giữa nam và nữ quan trọng nhất không phải là cảm giác mới mẻ mà là tình cảm. Tình cảm lại là cơ sở của hôn nhân, hôn nhân là sự bảo đảm cho tình cảm.
Ánh mắt Nhậm Vũ lấp lánh, không ngờ tới Lưu Anh Nam lại có thể nói ra lời sâu sắc như thế. Điều này chứng minh hai người đều là người trọng tình cảm, hai người thoáng chốc lại tìm được chủ đề chung. Nhưng ngay khi hai người chuẩn bị đi sâu vào vấn đề tình cảm và làm thế nào duy trì tình cảm thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Sau đó một cậu học sinh trẻ tuổi, chưa tới đôi mươi liền đi vào. Cậu ta mặt ủ mày chau, tay cầm tờ đăng ký, vừa vào cửa liền cởi thắt lưng quần ra…