Chương 84: Thiên Thần Và Ác Quỷ

Tuy trong miệng Lưu Anh Nam kiên nhẫn an ủi nhưng thực ra hắn biết ông cụ này vốn dĩ không có ý thức, hoàn toàn bị chi phối bởi oán niệm do chết oan ở trong lòng sinh ra, trong lòng chỉ có một chấp niệm chính là báo thù.

Có điều hóa giải oán niệm của ác quỷ là công việc của hắn. Dù sao ông cụ đã bị BCS trùm lên cũng không thể động đậy, chất liệu siêu mỏng lại có thể để họ mặt đối mặt. Lưu Anh Nam kiên nhẫn nói: - Xin ông đừng xúc động, người chết không thể sống lại. Ông đã không thuộc về thế giới này rồi. Tôi biết trong lòng ông vừa oán vừa hận nhưng nếu chết rồi thì coi như đã xong mọi chuyện. Nếu ông lợi dụng linh thể hiện tại làm tổn thương người sống thì điều đó đã thuộc về vượt giới vượt quyền, là làm trái với luật trời. Đến lúc ấy chẳng những ông không thể siêu sinh mà còn sẽ liên lụy tới người nhà, con cháu của ông, khiến họ cũng chịu hình ở Địa ngục cùng với ông. Đó chính gọi là "oan oan tương báo đến khi nào" đó.

Đây chính là chiến lược cơ bản Lưu Anh Nam đối xử với quỷ vật. Nếu là loài hung quỷ có chấp niệm mãnh liệt, trên cơ bản hắn lấy uù dọa làm chủ. Nếu là những người có oan khuất có nguyện vọng chưa hoàn thành, hắn đều sẽ giúp đỡ thực hiện.

Chiến lược của hắn rõ ràng rất có hiệu quả. Sở dĩ quỷ vật có chấp niệm oán niệm, một là vì mình chết uổng trong lòng không cam, hai chính là lưu luyến với người mình yêu thương ở kiếp này.

Có rất nhiều người biến thành quỷ thà quanh quẩn trong đất trời cũng không muốn đi Âm gian uống canh Mạnh Bà, chính là vì luyến với người mình yêu thương ở kiếp này, muốn trông thấy họ. Bất kể họ vui vẻ hay đau khổ đều mong muốn trông thấy.

Ông cụ trước mặt càng không ngoại lệ. Ông cũng là một cụ già con đàn cháu đống, người thân của ông vì ông đột ngột qua đời, như nổi điên xảy ra xung đột với bên bệnh viện, có thể thấy nhà họ tình cảm sâu sắc. Ông cụ hiển nhiên là ý thức mơ hồ, dựa vào sự chèo chống của oán niệm mang lòng báo thù, nhưng bây giờ đề cập tới người nhà thì lập tức dịu xuống, đôi mắt không có đồng tử kia cũng dần khôi phục lại chút sắc thái.

Lưu Anh Nam thầm thở phào một hơi, trong lòng đầy cảm khái. Người sống cả đời, nào là vàng bạc châu báu, quyền lực địa vị đều thoảng như mây khói. Duy chỉ có một chữ "tình", cho dù làm quỷ vẫn nhớ mãi không quên. - Ông ơi, ông bình tĩnh nào, đừng vì một ý nghĩ sai lầm mà liên lụy tới người thân. –Lưu Anh Nam thừa cơ nói.

- Nhưng tôi không cam lòng. Tôi rõ ràng còn cứu được, còn có thể hưởng vài năm vui vẻ cùng con cháu lại bị ả bác sĩ vô lương tâm này làm lỡ. –Ông cụ khàn giọng nói, mang theo tiếng thút thít nghẹn ngào.

Lưu Anh Nam quay đầu nhìn người phụ nữ mập sợ tới mức tái xanh mặt, ị đái mất khống chế kia, hận không thể đá chết ả ta. Gia đình người ta con đàn cháu đống, hưởng thụ hạnh phúc đã bị ả ta hủy hoại rồi… Nhưng cho dù như vậy Lưu Anh Nam cũng thể vô trách nhiệm như ả ta. Hắn ắt phải ngăn cản ác quỷ hại người, khuyên oan hồn về Địa Phủ. Với tình hình trước mắt thì chỉ có thể trái lương tâm lừa gạt ông cụ này thôi: - Ông ơi, cháu nghĩ ông hiểu lầm rồi. Ông biết đấy, nơi như bệnh viện này là nơi có tính chuyên nghiệp rất cao, ai cũng chẳng thể không biết mà giả biết, vượt giới vượt quyền được. Chẳng hạn như bác sĩ khoa sản không thể trị cho người mắc bệnh tim, bác sĩ khoa trĩ không thể nhổ răng cho người ta vậy… - Phì… -Ngay trong không khí nghiêm túc đáng sợ này không ngờ lại truyền tới một tiếng cười khẽ. Lưu Anh Nam tức giận quay đầu, thoáng cái liền thộn ra. Thì ra là người đẹp bác sĩ kia không nhịn được cười thành tiếng. Đôi mày kiếm mắt hạnh kia thoạt nhìn vốn lạnh lùng nhưng lúc này vừa bật cười thì hàng mi cong cong, mắt như trăng rằm, như hoa sen trong tuyết, trong lạnh lùng lộ ra vẻ đáng yêu.

Dưới ánh mắt chòng chọc của Lưu Anh Nam, người đẹp bác sĩ vẫn không nhịn nổi, trên mặt còn vương đầy vẻ tươi cười, trái lại còn lườm hắn một cái. Điều này đều trách hắn so sánh khập khiễng, khoa sản không thể chữa bệnh tim còn có lý nhưng khoa trĩ và khoa răng hàm mặt sao có thể túm tụm với nhau chứ!

Lưu Anh Nam cũng là do tình thế cấp bách muốn nêu ví dụ đơn giản rõ ràng. Hắn trừng mắt với người đẹp bác sĩ một cái rồi quay người tiếp tục lừa bịp:

- Ông đã rõ chưa? Thực ra ông cũng không thể đổ hết tội lên vị bác sĩ này. Cô ấy rất có khả năng hoàn toàn không biết khám bệnh của ông. Này, cô mau nói với ông ấy, cô rốt cuộc là bác sĩ khoa gì?

Lưu Anh Nam tức giận hỏi người phụ nữ mập kia. Cho dù bụng hắn tràn đầy lửa giận, hận bản thân không thể đá chết người phụ nữ chết tiệt này nhưng biết sao đây, chức trách còn đó. Hơn nữa loại người này hà tất phải tự mình động thủ, chờ khi ả ta tới Âm Tào Địa Phủ thì tự có tiểu quỷ lột da, róc xương ả ta.

Người phụ nữ kia bị dọa choáng váng đứng đần ra. Người đẹp bác sĩ bên cạnh đẩy đẩy ả, ả mới hồi hồn. Lưu Anh Nam lại hỏi nghề nghiệp cụ thể của ả ta lần nữa, ả vội gào khóc trả lời: - Ông quỷ tha cho con, con hoàn toàn không phải bác sĩ. Con vốn dĩ chỉ quét dọn vệ sinh ở bệnh viện, anh con làm phó cục trưởng cục vệ sinh. Phó viện trưởng của bệnh viện này vì bợ đỡ anh con nên đã làm người tình của con, cho con leo lên chức bác sĩ cấp cứu ở bệnh viện này. Bình thường còn có vài bác sĩ trực, con chỉ xem náo nhiệt, chỉ là hôm nay những bác sĩ kia đều ra ngoài khám bệnh, con thật sự không biết khám bệnh đâu… - Cô con mẹ nó thật đáng chết, cả nhà cô đều đáng chết! –Lưu Anh Nam nghiến răng kèn kẹt, không chút khách khí tát mạnh vào mặt ả ta, tát đến tróc nửa cân phấn.

Lưu Anh Nam đây là thật sự tức giận. Loại người đùa với mạng người này thật sự đáng chết. Nếu không phải có anh giai Thiên Đạo giám sát, hắn quả thật muốn kéo luôn mụ béo này xuống thẳng Địa Ngục. Có điều cú tát đủ mạnh này của Lưu Anh Nam cũng quá ác, vả lệch cả nửa bên mặt mụ béo, lỗ mũi máu chảy ròng ròng. Cộng thêm tinh thần ả ta vừa sợ vừa kinh nên trực tiếp ngất đi.

Một kẻ không phải bác sĩ không ngờ lại được điều tới phòng cấp cứu quan trọng nhất, nơi cứu sống trị thương đầu tuyến ở bệnh viện. Lưu Anh Nam thực sự bó tay, có điều ngẫm kỹ cũng đúng. Bây giờ ở bệnh viện, phòng cấp cứu là đơn giản nhất. Gặp vết thương ngoài da thì bôi thuốc trừ độc cầm máu, gặp bệnh nặng vết thương nặng thì bố trí nằm viện kiểm tra, do bác sĩ bộ môn tiếp nhận.

Đương nhiên, bác sĩ cấp cứu thực sự đều là những bác sĩ giỏi trình độ vững vàng, kinh nghiệm phong phú, lại có một tấm lòng cứu người bác ái. Text được lấy tại http://truyenyy.vn Ông cụ biết rõ chân tướng oán niệm càng thêm nặng. Ông gào thét khàn cả giọng, muốn thoát khỏi trói buộc, hơn nữa ông ta không ngờ lại thành công. Cậu bé cỡ lớn siêu cấp kia lại đột phát sự phong tỏa của chiếc BCS thần kỳ kia đầu tiên. Đây là bởi vì tất cả oán niệm của ông cụ đều bắt nguồn từ sự đau đớn do cậu nhỏ sưng to mang tới, ông căm giận nói: - Tôi đau quá, tôi là tới khám bệnh.

Lưu Anh Nam thầm nghĩ không tốt, biết được chân tướng khiến Lưu Anh Nam đều tức giận, huống hồ là người trong cuộc. Oán niệm của ông cụ càng thêm nặng, không dễ xử lý.

Mà đúng vào lúc này bên tai Lưu Anh Nam truyền tới một thanh âm trong trẻo dễ nghe. Một bóng trắng lướt qua bên người hắn, thì ra người đẹp bác sĩ lại to gan lớn mật bước tới, ngồi người xuống, nâng cậu nhỏ đã sưng to kia như nâng bảo vật hiếm thấy trên đời, dịu dàng nói: - Ông ơi, cháu là bác sĩ chuyên khoa. Cháu tới khám cho ông, ông không phải chỉ đau thôi sao? Chuyện này rất dễ giải quyết, ông xem, chỉ cần nắn nắn xoa xoa như thế có phải tốt hơn rất nhiều hay không… Lưu Anh Nam thoáng cái đần ra. Cô gái này không ngờ lại chẳng sợ quỷ, hơn nữa còn coi quỷ là người bình thường chữa trị một cách cẩn thận. Lại ngó qua mụ béo ị đái mất khống chế kia, quả thật đúng là thiên thần và ác quỷ mà.