Lưu Anh Nam trợn mắt há mồm nhìn Phật Đạo dương oai, hàng tá ác linh ngã xuống dưới tuyệt thế thần kỹ Khôi Tinh đá Đẩu này. Song khi đạo sĩ rốt cuộc kiệt sức, đèn nến dưới chân lay lắt, rất nhanh sẽ tắt. Đạo sĩ mồ hôi đầm đìa, cả người hư thoát, thậm chí ngay cả kiếm gỗ trong tay cũng không cầm nổi, mà ác lính vẫn còn rất nhiều, càng là ác linh xuất hiện về sau thì càng mạnh mẽ.
Mắt tháy sắp bị ác linh bao vây, đạo sĩ nọ vội vàng hô:
- Sư thúc, sư thúc mau ra tay!
Còn có một đạo sĩ lúc Lưu Anh Nam tới đã nhìn thấy, tiên phong đạo cốt, bộ dạng như cao nhân thế ngoại, hệt như tùy lúc đều có thể vũ hóa phi thăng.
Lúc trước Lưu Anh Nam không dám khinh thường bọn họ, lúc này sau khi Phật Đạo dương oai thì càng lau mắt nhìn. Vị sư điệt đã có bản lãnh như thế, thiết nghĩ pháp lực của sư thúc y hẳn còn mạnh hơn.
Lưu Anh Nam dụi mắt, mỏi mắt mong chờ, ác linh bên người dâng lên như thủy triều. Nếu lúc nãy đạo sĩ không ra tay, có lẽ sẽ không có việc gì, nhưng y ra tay với ác linh thì chẳng khác nào xây dựng mối liên hệ nhân quả với ác linh. Vào đêm trăng tròn này, khi Âm khí nặng nhất, những ác linh kết thành bầy thành đội tuy không có pháp thuật, nhưng mỗi một kẻ trong chúng sờ bạn một cái bạn đã không chịu nổi, huống hồ chúng còn biết ăn mòn linh hồn con người, hấp thu Dương khí con người.
Đạo sĩ trung niên hô to sư thúc ra tay, chắc hẳn sư thúc ra tay ắt sẽ rung trời động đất. Lưu Anh Nam lặng lẽ di chuyển vào trong góc. Đúng vào lúc này, chỉ nghe một thanh âm nhu hòa truyền tới: - Bể khổ mênh mông tự gánh tội nghiệt, Luân Hồi có báo oán niệm tiêu tan…
Lưu Anh Nam còn chưa nghe rõ, bỗng trong đại sảnh rộng lớn vang lên tiếng chiêng trống, tiếng thổi gõ vang rung trời. Hắn vội vàng nhìn nương theo thanh âm, không biết từ khi nào, trong đại sảnh không ngờ lại có thêm một loại dụng cụ truyền phát âm nhạc như chiếc hộp âm nhạc, kêu u u oa oa như tiếng chiêng trống, hệt như nhà ai đang làm tang lễ.
Đúng lúc này, thanh âm nhu hòa kia lại vang lên lần nữa:
- Hoàn thành đạo tràng, cứu tế sẽ thành công. Trai chủ thành kính, dâng hương bái lễ…
Lời còn chưa dứt, hai người bác của Lăng Vân khênh ra một chiếc bàn thờ, bác dâu, bác gái đi đằng sau bưng đồ cúng, cha mẹ Lăng Vân tay cầm hương nến, dượng cầm nguyên bảo giấy tiền, trong nháy mắt liền dựng thành một bàn thờ. Đốt nến, châm hương, lão đạo sĩ rốt cuộc xuất hiện, y mặc một chiếc áo khoác màu trắng, rau trắng muốt, trên dưới cả người đều trắng. Tuy đã là một ông cụ rồi, nhưng thoạt nhìn vô cùng bắt mắt, kiểu ăn mặc này vĩnh viễn không lỗi mốt, đó gọi là: nếu muốn bán chạy, một thân đồ tang!
Song càng độc đáo chính là, trên lỗ tai lão đạo sĩ không ngờ còn đeo một chiếc headphone, micro ở bên miệng, trong tay không có pháp khí gì, chỉ có một thẻ trúc.
Một chiếc bàn thờ chia cắt người Lăng gia vừa căng thẳng vừa sợ hãi với vô số ác linh, người Lăng gia ai ai cũng khoác đồ tang, vẻ mặt sợ hãi. Lão đạo sĩ áo trắng bỗng đập vang thẻ trúc trong tay, gieo có vần có điệu, có thứ có tự: - Vỗ thẻ trúc, ngẩng đầu nhìn, oan gia đối đầu ở ngay trước mắt, vào ngày mười lăm trăng tròn, thù cũ hận cũ sẽ tiêu tan toàn bộ…
Lưu Anh Nam suýt ngất, lúc nãy còn cho rằng vị đạo sĩ cấp bậc sư thúc này lợi hại biết nhường nào, đều làm sẵn chuẩn bị trời long đất lở, pháp thuật ngược ý trời, nhưng vừa lộ mặt chính là "vừa hát vừa kể theo vần'. Hơn nữa còn có thể tự soạn câu từ đúng lúc đúng chỗ, việc này không có công phu vài chục năm là làm không được. Xem ra ông cụ này nếu không phải người của đoàn nghệ thuật nào đó thì chính là thời trẻ từng vỗ thẻ trúc kiếm cơm! - Vỗ thẻ trúc, vang đinh đang, tôi khuyên chư vị vứt bỏ ân cừu, sống chết có số toàn bộ do ông trời, ân ái tình cừu chỉ một đời, chớ để thù hận che mờ hai mắt, sinh tử luân hồi vĩnh viễn không ngừng nghỉ… -Lão đạo sĩ thuần thục vỗ thẻ trúc, ngôn ngữ thông tục trôi chảy, hơn nữa có vần có điệu, Lưu Anh Nam nghe mà trợn mắt há mồm. - Vỗ thẻ trúc cúi đầu nhìn, quan tài nho nhỏ bày trên đó, một đầu to một đầu nhỏ, người chết nằm vào không chạy được, người sống nằm vào không chịu nổi. –Lão đạo sĩ càng nói càng phê, Lưu Anh Nam nghe mà đều muốn vứt tiền lẻ ra: - Oan có đầu nợ có chủ, cha nợ con trả nhân phẩm tốt, con cháu đời sau hãy quỳ xuống, dốc lòng hối lỗi siêu độ vong linh.
Nghe đến đây Lưu Anh Nam rốt cuộc đã hiểu, những ác linh này vì Lăng gia chế tạo vũ khí, đồng thời vì tiền tài thậm chí không tiếc khơi ngòi chiến tranh mới khiến những người này chết uổng vô tội, hóa thành ác linh bám lấy Lăng gia không buông. Cho dù đã trải qua vài trăm năm, vài đời người, oán niệm của ác linh vẫn không tiêu tan, bám lấy người Lăng gia không tha.
Nay lão đạo sĩ chính là muốn hóa giải phần oán niệm đó, chiếc quan tài trên bàn chỉ to cỡ lòng bàn tay, thoạt nhìn rất tinh xảo, tặng cho những quan viên muốn "thăng quan tài" (thăng quan phát tài – chơi chữ) làm quà thì không còn gì thích hợp hơn. Song bên trên cỗ quan tài còn có một hình Bát Quái Âm Dương, trắng đen rõ ràng, loáng thoáng có thể thấy ánh sáng lấp lóe. Nắp quan tài mở ra, cho dù đang ở dưới ánh nến nhưng vẫn không nhìn thấy tình cảnh bên trong, giống như thông thẳng với địa ngục.
Nghe hiệu lệnh của lão đạo sĩ, người Lăng gia chuẩn bị cha nợ con trả, sai lầm của tổ tiên do con cháu đời sau gánh vác. Họ toàn bộ đều mặc đồ tang quỳ xuống đất, chỉ nghe lão đạo sĩ vỗ thẻ trúc hát: - Một lạy, sai lầm của tổ tiên tôi gánh chịu. Hai lạy, tôi làm hiếu tử tiễn các vị đi. Ba lạy, lạy mở cửa Suối Vàng, đời sau luân hồi chúng ta làm thân hữu! Nguồn: http://truyenyy.vn Người Lăng gia làm theo chỉ thị của lão đạo sĩ, toàn bộ thành kính quỳ xuống, đeo khăn tăng khoác áo gai, vẻ mặt nghiêm túc, dập đầu liên tục ba cái xuống đất, tỏ rõ sự chân thành.
Mà ác linh ở bên kia bàn thờ nhìn thấy cảnh này, trên từng khuôn mặt vừa đáng sợ vừa khủng bố kia cũng đều lộ ra nét mặt rất nhân tính hóa. Những ác linh ấy chẳng qua chỉ là oán niệm không tiêu tan, chúng vốn dĩ không có bản lãnh đả thương người, nhưng ai cũng không muốn mình đang yên đang lành bị oan hồn bám người. Hiện giờ cam nguyện làm con ngoan cháu hiếu, để tang cho những ác linh có nhân quả với tổ tiên Lăng gia, hóa giải oán niệm của họ.
Tuy nói cha nợ con trả cũng xem như thiên kinh địa nghĩa, nhưng chưa từng nghe nói đời đời kiếp kiếp đều phải trả. Cho dù là du hồn dã quỷ cũng không thể bất chấp đạo lý mà bám víu không buông tha, cho nên những ác linh này đều bị thành ý của người Lăng gia đánh động. Lưu Anh Nam tròn mắt nhìn trên người họ dần nở bung ánh sáng, từng cỗ linh thể đáng sợ hóa thành vô vàn đốm sáng, toàn bộ đều bay về phía cỗ quan tài nhỏ trên bàn thờ, chìm vào trong đó biến mất không thấy đâu.
Lưu Anh Nam vô cùng chấn động, không ngờ rằng vừa hát vừa kể cũng có thể trừ ác linh, cách làm việc vừa mới lạ vừa thú vị vừa đặc biệt này đáng để học tập và tham khảo, sẽ có sự trợ giúp nhất định với công việc của Lưu Anh Nam sau này. Cho dù sau này không làm nhân viên thời vụ Địa Phủ, không kiếm ăn được ở Dương gian nữa, ít nhất còn có môn vừa hát vừa kể này, đi xin cơm cũng có thể sống qua ngày.
Nói một cách nghiêm túc, công việc của lão đạo sĩ không khác với công việc của hắn là mấy, đều là hóa giải oán niệm, khiến du hồn dã quỷ một lần nữa bước lên đường Luân Hồi. Đương nhiên điều này ít nhiều cũng cần sự phối hợp của người Lăng gia.
Những người Lăng gia này ở Dương gian đều là người cấp lãnh đạo quan lớn, người bình thường trong mắt họ chỉ đáng con cháu, hôm nay bảo họ giả làm con cháu hiếu thảo thật sự là làm khó bọn họ. Cũng chính vì họ co được dãn được, cam nguyện vứt bỏ tôn nghiêm, biết hy sinh bản thân, cho nên phần thành ý này mới đả động những ác linh bám không tha kia. Chỉ có điều, trong những người này Lưu Anh Nam không hề nhìn thấy cụ bà của Lăng gia và Lăng Vân đâu, họ thân là gia chủ đời trước và đời mới, lẽ nào sẽ có "boss" chăm sóc riêng cho họ?