Lăng Vân không cam lòng, rõ ràng đang phát triển rất tốt, chỉ thiếu một lớp màng chưa đột phá, cứ ù ù cạc cạc kết thúc như thế, phụ nữ vốn đã mẫn cảm lúc này càng nghĩ ngợi lung tung.
Là mình ép hắn quá dữ, hay trái ngon trái ngọt cho hắn quá ít? Tuy không đồng ý lời cầu hôn của hắn, nhưng cũng không từ chối ngay mặt cơ mà? Vì sao hắn phản ứng dữ dội như vậy? Do mình là thiên kim tiểu thư, hắn là trai nghèo, khiến hắn cảm thấy tự ti, cảm thấy chỉ cần mình không đáp lại chính là từ chối ư?
Mình rõ ràng đã từng bị hắn hôn hít sờ soạng, lẽ nào đây còn chưa đủ ư? Điều này đã cho thấy muốn gả cho hắn rồi, vì sao hắn không thấu hiểu, không thể kiên nhẫn hơn sao?
Hay là, hắn cảm thấy ở bên cạnh mình đã không còn niềm vui, người nhà của mình lại khinh thường hắn, gia tộc bị nguyền rủa, lại có chuyện đáng sợ quấn quanh, hắn muốn thừa cơ chia tay với mình?
Nhất định là hắn muốn mượn cớ chia tay với mình, bằng không sao lại ù ù cạc cạc cầu hôn chứ! Hắn nhất định cảm thấy chơi chán rồi, chiếm tiện nghi đã rồi, một bước quan trọng nhất kia mình không nhượng bộ, hắn biết vô vọng chiếm được, cho nên trực tiếp vứt bỏ mình… - Tên thối tha, tên chết tiệt… -Phụ nữ gặp phải chuyện như vậy luôn nghĩ theo phương diện xấu nhất. Đương nhiên cũng có hiềm nghi trốn tránh trách nhiệm, mọi chuyện đều trách đàn ông hoa tâm, lòng tham không đáy, kéo quần lên là không nhận người, mà sai lầm của mình thì chả bõ bèn gì.
Trong tiếng mắng của cô, vành tai Lưu Anh Nam đỏ bừng, trực muốn hắt xì, phản ứng quá dữ dội, oán niệm quá nặng rồi.
Lưu Anh Nam không thể nghe lén thêm nữa, đều là lời mắng hắn, nghe tiếp khẳng định sẽ hắt xì. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.vn
Đương nhiên Lưu Anh Nam cũng không hề đi quá xa, ẩn nấp trong sân nhà Lăng gia. Trang viên khổng lồ này đừng nói giấu một người, cho dù giấu một đội binh sĩ cũng dư dả, hơn nữa hôm nay là ngày đại nạn của Lăng gia, cũng là bí mật lớn nhất, cho nên vừa sáng sớm họ đã cho tất cả nhân viên tạm nghỉ việc, chỉ có bản thân người Lăng gia và hòa thượng đạo sĩ mời tới. Lưu Anh Nam nhởn nhơ trong sân hoàn toàn không có ai chú ý tới.
Ở trong sân hắn cũng giờ giờ phút phút lưu ý tới động tĩnh trong phòng Lăng Vân, lúc thì nhìn thấy gối, đồ hóa trang bay tới bay lui trong phòng, lúc thì nhìn thấy bóng cô lúc ẩn lúc hiện, một hồi lại nhìn thấy cô ngồi bên song cửa sổ, hai tay chống cằm trông về phương xa, trong mắt dường như ngấn lệ, một hồi nước mắt lại không thấy đâu, cô trợn mắt chống nạnh, chỉ trời mắng đất, nước miếng văng tứ tung.
Haizz, nam nữ thất tình đều như nhau. Nam thì uống rượu tìm say, phụ nữ thì khóc lóc rên rỉ. Đàn ông vừa uống rượu vừa chê trách phụ nữ ngang ngược lại vô tình, phụ nữ vừa chảy nước mắt vừa mắng to đàn ông háo sắc lại ngu xuẩn.
Trong hôm thất tình, đàn ông thông thường sẽ uống đến say mèm, không phải đánh người thì chính là tự ngược. Trong hôm thất tình, phụ nữ thông thường sẽ đi dạo phố, không bỏ tiền mua sắm, chỉ để kiếm mục tiêu mới.
Lúc này Lăng Vân phát huy nhuần nhuyễn đủ mọi đặc trưng của một cô gái thất tình, điểm khác duy nhất chính là cô không thể rời khỏi nhà.
Trong lòng Lưu Anh Nam cũng không dễ chịu, nhưng biết làm sao được, bị dồn vào đường cùng rồi. Cũng chỉ có như vậy mới có thể khiến cô kiên định với một tín niệm mà không bị bên ngoài quấy nhiễu. Haizz, tục ngữ nói rất hay: con người mà, đều là bị ép ra!
Câu này được áp dụng trong cuộc sống lẫn cả về sinh lý.
Bất tri bất giác, sắc trời chuyển tối, mặt trời dần lặn về tây, ánh chiều tà màu máu bao phủ cả trang viên Lăng gia, bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng trọng, ngay cả Lăng Vân bị gã đàn ông thối tha vứt bỏ đang trong cơn phẫn nộ cũng an tĩnh lại, đứng bên cửa sổ nhìn tà dương đang dần lặn xuống, sắc mặt ngưng trọng.
Cảm giác của Lưu Anh Nam cũng là lạ, như đang bị vô số đôi mắt nhìn đăm đăm vậy. Người Lăng gia thì càng căng thẳng, thậm chí trời tối cũng không nổi lửa nấu cơm, trong chính đường của biệt thự, tiếng hòa thượng tụng kinh vang dội, đám đạo sĩ cũng bắt đầu bận rộn, có người đang vẽ bùa, có người vung vẩy kiếm gỗ đào, chuông gọi hồn đang làm phép. Nếu trôi qua một cách bình an, Lăng gia luận công ban thưởng thì tiền thưởng của đám đạo sĩ nhất định sẽ nhiều hơn hòa thượng, bởi vì nghiệp vụ của đạo sĩ nhiều chủng loại hơn. Thời đại ngày nay, muốn làm ăn tốt thì phải học nhiều.
Hôm nay là Tết trung thu, báo hiệu thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh toàn bộ, nhiệt độ sáng tối chênh lệch lớn, mỗi ngày đều sẽ hạ nhiệt độ trên phạm vi rộng, hơn nữa dần dần từ ngày dài đêm ngắn mùa hè biến thành ngày ngắn đêm dài.
Ánh tà dương bên này gần như là biến mất trong tích tắc, khiến người ta không kịp thưởng thức khoảnh khắc tuyệt đẹp cuối cùng ấy. Ngay cả ráng chiều đều bị bóng tối nuốt chửng, nhiệt độ không khí bỗng hạ xuống.
Lăng gia lại là trang viên độc lập, xung quanh không có bất kỳ tòa kiến trúc nào khác, mà là một thảo nguyên lớn tự xây tự cất, thời tiết bỗng trở nên lạnh, gió lạnh ồ lên, Lưu Anh Nam rúc trong ân bỗng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua, quần áo hắn mặc không nhiều, lại không có chuẩn bị, chỉ cảm thấy gió lạnh như dao, phả vào mặt giống như dao cắt vậy.
Ngay khi sắc trời sắp đen lại toàn bộ, cha Lăng Vân, cũng là đàn ông trẻ nhất hiện tại của Lăng gia đã tự mình chạy ra ngoài đóng cánh cửa như thép khối. Cả người ông mặc đồ tang, sắc mặt uể oải, thoạt nhìn thật sự khá giống hiếu tử.
Khi ông chạy về biệt thự, sắc trời đã tối hẳn, vài ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, mặt trăng còn chưa ló ra, nhưng bầu không khí trong sân nhà Lăng gia đã càng lúc càng quỷ dị.
Lăng Vân vẫn đứng bên cửa sổ, không biết là đang hoài niệm quá khứ hay muốn điều chỉnh cảm xúc và tạm biệt quá khứ. Dẫu sao cũng làm một cô gái mạnh mẽ cá tính quật cường lại độc lập, tự hành hạ cả nửa ngày, lại sắp tai vạ tới nơi rồi, cô phải điều chỉnh cho thật tốt. Vả lại cô cảm thấy lúc này chia tay với Lưu Anh Nam cũng là việc tốt, ít nhất không cần cuốn hắn vào trong sự kiện đáng sợ này, trong khoảnh khắc này Lăng Vân bỗng hiểu ra ý nghĩa của tình yêu, đó là chính là: buông tay.
Nhìn bầu trời đêm tối như mực ngoài cửa sổ, từng ngôi sao sáng dần ló đầu ra, giống như từng con mắt tinh nghịch nháy nháy với cô, như nhìn thấy Lưu Anh Nam đang nháy mắt đá lông nheo, bật cười xấu xa với cô.
Lăng Vân lắc đầu, thu ánh mắt về, hờ hững nhìn về phía sân nhà. Bỗng nhiên, cặp đồng tử xinh đẹp của cô chợt co rụt, thân thể như rơi vào hầm băng run rẩy một cách mất tự chủ, hai tay cô vòng trước ngực, sợ hãi nhìn vào trong sân, từng chiếc bóng mơ hồ đang lấp lóe, toàn bộ đều bỗng dưng xuất hiện, như từ dưới đất nhô lên, lại như từ trên trời giáng xuống, vô cùng quỷ dị.
Bỗng nhiên, một luồng ánh sáng màu đỏ rực thoáng hiện trong một góc sân, hệt như một tia chớp màu đỏ rạch ngang chân trời bổ thẳng xuống, nhất thời chiếu cả sân đỏ như máu. Mà trong khu vực màu máu này, những chiếc bóng mơ hồ lúc nãy thoáng cái trở nên rõ ràng… Đó không ngờ là từng oan hồn ác quỷ đáng sợ, cả người bị chiếu rọi đỏ au như máu, hệt như mới bò ra từ biển máu vô tận, quanh quẩn trong sân nhà Lăng gia, con nào con nấy mặt xanh nanh vàng, vẻ mặt dữ tợn, giống như đang tìm kẻ thù không đội trời chung, muốn nóc xương vặn cốt, ăn tươi nuốt sống kẻ thù vậy…