Lưu Anh Nam im lặng đổ mồ hôi, không đợi hắn nói chuyện Hồng Hà lại hưng phấn khoác tay hắn nói:
- Được rồi, đừng nói những chuyện này, em nói cho anh một tin tốt.
- Em muốn đăng ký kết hôn với anh? –Lưu Anh Nam cướp lời hỏi.
Hồng Hà lườm hắn một cái, vỗ một cái lên cánh tay hắn:
- Mơ đấy à, anh còn chưa mua nhà đâu, đăng ký cái gì chứ?
Mua nhà? Lại là mua nhà? Phụ nữ bây giờ đều là đứa khùng, Lăng Vân với tài sản hàng chục tỷ, bản thân chính là nhà đầu tư, còn bắt tên thấp hèn như hắn mua nhà. Tuy bản thân Hồng Hà không có tiền nhưng cha cô trộm mộ cả đời, tích lũy văn vật đồ cổ vô số, tùy tiện bán đi một món đều vô cùng xa xỉ, cho dù chỗ tiền này phải lấy ra làm từ thiện nhưng trước khi làm từ thiện đầu tiên phải đảm bảo mình không bị chết đói, ít nhất cũng phải mua cho một căn nhà, lưu chút tiết kiệm. Đó chính là tài phú không thể ước tính, lại cũng bảo ca đi mua nhà.
Thời đại này nhà quan trọng như vậy ư? Nhất định phải bắt đàn ông mua sao?
Lưu Anh Nam khổ sở trong lòng, dứt khoát không nói chuyện nữa. Ngược lại Hồng Hà rất hưng phấn kéo hắn đi vào một phòng làm việc không tính là nhỏ, vị trí ở ngay chính giữa tầng một. Hồng Hà hớn hở ngồi lên ghế xoay, bắt chéo chân nói: - Haizz, phòng làm việc đơn này chính là của sư phụ, từ nay về sau đây chính là địa bàn của em, em chính là phóng viên hàng đầu của đài truyền hình rồi.
- Hả? Em thăng chức? –Lưu Anh Nam mừng cho cô.
- Xem như thăng chức đi. –Hồng Hà cười hì hì nói:
- Tuy phóng viên hàng đầu không phải chức vụ gì nhưng lại là một lời khẳng định của đài của em. Ban nãy em giao đoạn video trong điện thoại lên cho cấp trên, tổng biên tập lập tức đưa lên làm đầu đề thời sự tối nay, còn ra sức khen em, không chỉ phong em làm phóng viên hàng đầu, còn có quyền tự do phỏng vấn, quyền tự chọn lựa nhân tài. Bất kể là thời sự, phát luật, thể dục, giải trí, tất cả các kênh đều lưu sẵn tên em, sau này bất kể em phỏng vấn cái gì, đều sẽ phát ra trong chương trình tương ứng của đài, hơn nữa phỏng vấn ai do em tự quyết định. - Thật tốt quá. –Lưu Anh Nam vừa nghe đã hiểu, nhất thời hoan hô nói:
- Từ hôm nay trở đi em chính là một phóng viên thực sự rồi, hoàn toàn có thể phỏng vấn đề tài mình cảm thấy hứng thú, có thể thông báo càng nhiều sự thật cho người dân thông qua chương trình đài truyền hình. Em có kế hoạch gì chưa, muốn phỏng vấn đề tài gì nhất? - Đương nhiên là tiếp tục với đề tài này rồi. –Hồng Hà nói:
- Lúc nãy em chẳng phải giao đoạn video cho tổng biên tập rồi sao, sau khi ông ấy xem xong, vì tránh những phiền phức không cần thiết, cũng vì chân tướng sự thật, ông ấy bảo em trước tiên đi tìm người lãnh đạo cuộc biểu tình trong video, cũng chính là người thanh niên áo đen kia, làm rõ chân tướng và tình huống về hắn ta.
Trương công tử? Không ngờ Hồng Hà lại muốn đi đào gốc gác y. Phản ứng đầu tiên của Lưu Anh Nam chính là ngăn cản cô, vị Trương công tử áo đen đó thực sự quá thần bí. Nhưng không đợi Lưu Anh Nam mở mồm, Hồng Hà liền chuyển đề tài: - Song trước lúc đó, em trước tiên phải đưa một tin tức mới cho truyền thông giải trí toàn quốc mới được.
Lưu Anh Nam hơi ngớ ra, thấy Hồng Hà rút thẻ nhớ từ trong máy ảnh, copy ảnh chụp chung của hắn và Diệp Tinh khi nãy vào trong máy tính, sau đó lại moi ra vài tấm ảnh từ trong ổ cứng máy tính, ở trên không ngờ cũng là Lưu Anh Nam, chụp lúc hắn và Hồng Hà gặp nhau lần đầu tiên.
Đó là khu quy hoạch Nam nội thành, đào ra một chiếc hố chôn vạn người, bên trong toàn bộ là xương người trắng hếu, hơn nữa còn có Quỷ Sắc Dục tấn công chị Hai Thường Đình. Lưu Anh Nam xuống hố cứu cô nàng, lúc lên trên thì tro bụi đầy mặt, giống như đồ cổ vừa được đào ra. Vừa lúc đó hàng tá phóng viên chạy tới, chụp lại bộ dạng chật vật của hắn.
Lúc này, Hồng Hà phân biệt chọn ra tấm ảnh đầu đầy tro bụi của hắn khi đó cùng tấm ảnh vẻ mặt buồn bực chụp chung với Diệp Tinh ban nãy. Hắn trơ mắt nhìn Hồng Hà phân biệt mở ra vài forum nổi tiếng trong nước, mỗi forum cô đều có một account không phải thành viên lâu năm, nhưng cũng không phải newbie.
Trong những forum nổi tiếng này, hằng ngày đều có hàng tá các loại tin tức post lên mạng, trong đó rất nhiều tin đều có giá trị thời sự, hơn nữa rất nhiều đều là đài quốc gia không bao giờ đưa tin, nhưng đài địa phương lại có thể đưa. Cho nên Hồng Hà thường xuyên cập nhập tin tức ở đây, mà lúc này, cô là tới phát tán tin tức.
Đầu tiên cô post ảnh chụp chung của Diệp Tinh và Lưu Anh Nam, sau đó lại post tiếp tấm ảnh Lưu Anh Nam đầu đầy bụi đất bò ra ngoài từ trong chiếc hố ở công trường khi đó. Cuối cùng cô đặt tiêu đề topic: - Thần tượng đang hot, bạn trai của nữ thần Diệp Tinh lộ mặt, nữ thần lật đổ truyền thống, không yêu đời hai yêu nghèo hèn!
Lưu Anh Nam nhìn cô post bài, chỉ cảm thấy mê muội đầu óc. Người ta nói quân tử không ưu sầu mười năm cũng không muộn, nhưng thù hận giữa đàn bà càng là tồn tại muôn thưở mà.
Một người làm nghệ thuật, nhất là sao nữ đi theo con đường trong sáng, hoặc con đường gợi cảm, một khi được gán cái mác nữ thần thì chứng minh có hàng đống fans nam. Cho nên họ sợ nhất chính là có scandal, trong lòng trạch nam, nữ thần có bạn trai, thì chẳng khác nào bạn gái của họ ngoại tình vậy.
Cho nên Lưu Anh Nam có thể đoán chắc rằng, topic có ảnh có chứng cứ này ắt sẽ gây nên sóng to gió lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp nghề diễn của Diệp Tinh. Hồng Hà quả nhiên ác độc, quả nhiên là đắc tội ai cũng không nên đắc tội phóng viên. Nhất là người làm nghệ thuật trong giới giải trí, đắc tội phóng viên, một scandal là có thể khiến bạn bết bát, vài tin tức cũng có thể lăng xê nghệ sĩ.
Hồng Hà quá độc ác, ngoại trừ ảnh ra, còn tự mình chú thích "chân tướng". Nói Lưu Anh Nam là bạn trai Diệp Tinh, người khuân gạch ở công trường, dựa vào khuân gạch kiếm tiền cho Diệp Tinh du học nước ngoài. Ngay cả bộ sưu tập ảnh lúc Diệp Tinh mới vào nghề cũng là do bạn trai nghèo túng khuân gạch kiếm tiền đầu tư… Nguồn truyện: Truyện FULL Có ảnh có chân tướng, đám thấp kém đều tin tưởng.
Topic vừa gửi lên, vô số fans thi nhau đăng lại, trong nháy mắt biến thành tin hot nhất trong ngày, dẫn tới hàng trăm vạn người quan tâm, còn có vô số người thôi thúc Hồng Hà tiết lộ thêm nữa.
Thấy Hồng Hà cười đầy tà ác, Lưu Anh Nam dở khóc dở cười nói:
- Tấm ảnh này là em chụp, em không sợ người ta tố cáo em tội xúc phạm danh dự, xâm phạm đời tư hay sao?
Hồng Hà hừ lạnh một tiếng xua tay nói:
- Em cứ bảo là máy tính của em có vấn đề, lúc sửa chữa tư liệu bên trong bị thợ máy tính đánh cắp…
- Em phải cảm ơn Quan Hi ca đó! –Lưu Anh Nam cười khổ nói, thấy mail, topic đăng lại càng lúc càng nhiều, hắn chán nản nói:
- Lần này có phải anh cũng nổi tiếng theo hay không? Em quá độc ác rồi, cả anh em cũng mặc kệ.
- Đây tính là gì? –Hồng Hà vẻ mặt thoải mái nói:
- Không nỡ bỏ con sao bắt được sói*, không nỡ bỏ vợ sao bắt được lưu manh, không nỡ bỏ đàn ông sao hành hạ được diễn viên!
*舍不得孩子套不着狼/Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang: một câu từ thời cổ của Trung Quốc, vốn là không nỡ bỏ giày sao bắt được sói, do cách đọc "hài tử" vừa nghĩa là giày vừa nghĩa là con (thời Trung Quốc cổ đại). Ý nghĩa giống như câu: thả con săn sắt bắt con cá rô. - Quá ác! –Lưu Anh Nam giơ ngón cái lên nói.
Chỉ là không biết nếu Lăng Vân nhìn thấy tin này sẽ có cảm tưởng thế nào, Diệp Tinh phải trả lời ra sao đây? Ca đây có được xem là lăn lộn vào giới giải trí rồi không?
Lưu Anh Nam nghĩ ngợi lung tung, Hồng Hà lại vô cùng thỏa mãn tắt máy tính, lại vác máy ảnh lên, tràn đầy tự tin, tinh thần sáng láng. Từ giờ phút này trở đi, cô chính là phóng viên hàng đầu của đài truyền hình, mỗi một tin tức của cô đều sẽ được truyền đi, hơn nữa không có mục tiêu chỉ định, hoàn toàn có thể tự do phát huy, tự mình đào móc tin tức. Đây mới là việc phóng viên chân chính nên làm, đầu tiên phải lấy Trương công tử làm tế cờ!