Mục Tuyết thật sự bị hàng đống sự kiện quỷ dị dọa hỏng, vì thế không tiếc buông bỏ sự nghiệp mà người nhà lấy đó làm kiêu ngạo, thậm chí còn tìm người bạn làm bồ nhí mượn tiền, để bản thân có thể tiếp tục lưu lại thành phố này.
Cho nên khi Lưu Anh Nam lấy ra những tấm ảnh chụp chung tự hắn làm ra kia, cho dù cô liếc cái biết ngay là giả nhưng bây giờ cô đã cùng đường, cho dù đối phương chỉ là một gã đàn ông dung mạo bình thường, vẻ mặt đáng khinh, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào chỗ nhô ra của cô, cho dù hắn chỉ là ông chủ của một nhà tắm trong tiểu khu… Người ta thường nói, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, thật sự tới lúc sống còn, cho dù chỉ là một bác sĩ thú y cũng có thể coi thành thiên sứ cứu mạng. - Tiên sinh, ngài thật sự có thể giúp tôi ư? Tôi cầu xin anh, nhất định phải giúp tôi, tôi thật sự rất thích làm giáo viên, tôi hy vọng có thể truyền hết tri thức của tôi cho lũ trẻ, cha mẹ ở xóm núi xa xôi của tôi toàn bộ đều lấy nó làm vinh quang. Tôi là hy vọng sống của họ, tiên sinh, cầu xin anh đó. –Mục Tuyết mắt ngập lệ nóng, đầy chân thành.
Người đàn ông kiên cường như Lưu Anh Nam đều không nhịn được sụt sịt mũi nói:
- Được, tôi mua một bao diêm! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hả? Mục Tuyết thoáng cái thộn ra, Lưu Anh Nam cũng hồi hồn lại, cười khổ nói:
- Được rồi, cụ thể là tình huống gì còn chưa biết, tôi và cô cùng nhau đi xem xem, cô cũng đừng lo lắng quá, ủy khuất y như cô em bán diêm vậy…
Hả? Mục Tuyết lại thộn ra, Lưu Anh Nam xì nhẹ một tiếng nói:
- Hẳn là cô nàng bán diêm, vẫn không đúng, đó chính là, cô bé hái nấm… Dào ôi, tóm lại chính là ý này, cô hiểu được thì hoạt bát lên, đừng khóc lóc nữa.
Gần đây Lưu Anh Nam luôn tranh hơn thua với Lăng Vân, nói chuyện đều không biết mình nói gì!
Cho nên Lưu Anh Nam cũng không lảm nhảm nữa, Mục Tuyết cũng không biết coi hắn thành ngựa chết hay ngựa sống, nhưng vẫn dẫn hắn tới khu nhà của mình.
Khu tây nội thành là khu giáo viên của toàn thành phố, giáo viên mẫu giáo tới đại học toàn bộ tập trung ở đây, là nơi có lượng người lớn nhất toàn thành phố. Hằng ngày học sinh, phụ huynh, giáo viên viên chức cùng một vài tiểu thương đi đi lại lại nhiều không kể xiết, ngày nào cũng rộn ràng nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.
Xung quanh vườn trường có rất nhiều nhà cao tầng, chung cư biệt thự, rất nhiều phụ huynh vì để con cái dễ đi lại, không tiếc mua nhà với giá cao, ngoài ra còn có rất nhiều cửa hàng, cửa hiệu nhằm vào học sinh như là quán game, quán nét, khách sạn, nhà nghỉ…vv… Trường trung học số 3 là trường chuyên của tỉnh, tỷ lệ đỗ đạt mỗi năm đều đứng đầu toàn tỉnh, toàn quốc đều đứng hạng khá cao, bắt đầu từ lớp 10 chính là dạy học kiểu nửa khép kín, đến lớp 12 càng là khép kín hoàn toàn, học tập hà khắc khiến người ta líu lưỡi, đồn đãi từng có một ông anh thu phế liệu, ngày ngày đều canh ngoài cửa trường, mỗi ngày chỉ thu sách luyện tập, sách bài tập, sách luyện thi do học sinh vứt đi, chỉ dựa vào sách vở giấy tờ cũng đủ phát tài.
Cho dù như thế, trường Trung Học Số 3 vẫn khiến phụ huynh học sinh đổ xô vào, bởi vì dưới nền giáo dục thi cử của nước ta, tư tưởng chỉ có thi được thành tích tốt mới có tương lai tốt đã ăn sâu tận gốc rễ. Mà tham gia thi vào cấp ba, thi đỗ đại học danh tiếng là bước ngoặt lớn nhất cuộc đời, cũng là cơ hội lớn nhất trong cuộc đời.
Còn trường học đương nhiên phải giữ danh dự cùng tỉ lệ đỗ đạt của mình, mới có thể hấp dẫn nguồn học sinh nhiều hơn. Mà xã hội bây giờ phong phú muôn vẻ, đủ mọi kiểu loại giải trí, lúc nào cũng hấp dẫn lũ trẻ, chơi là thiên tính của lũ trẻ, hoàn toàn không thể quản chế và bó buộc. Do đó, trường học vì giữ vững tỉ lệ thi đỗ, nên càng lúc càng nghiêm khắc.
Thường có lời đồn rằng, học lớp 12 ở trường Trung Học số 3, đó quả thực là đầu treo lên thòng lọng, dùi đâm cổ, truyền nước làm bài tập. Vì có thể tham gia thi đại học, cha chết cũng có thể mặc kệ, mẹ bị tai nạn xe ở bên ngoài cũng có thể không quan tâm, vì đến muộn, phụ huynh có thể quỳ trước mặt bảo vệ, vì một kỳ thi đều con mẹ nó bỏ mặc sống chết.
Về vấn đề này Lưu Anh Nam cũng từng hỏi Mục Tuyết ở trên đường, thân là giáo viên dạy toán lớp 12 kiêm chủ nhiệm lớp, Mục Tuyết đương nhiên biết rõ nội tình, cũng thừa nhận rất sảng khoái. Quả thật có tình huống học sinh truyền dịch làm bài tập từng xảy ra, song những thứ đó chẳng phải thuốc thang gì cả, mà là thuốc dinh dưỡng như hoa quả, nước đường, các học sinh cũng đều tự nguyện bổ sung năng lượng và thể lực.
Lưu Anh Nam không muốn tiếp tục đi sâu vào vấn đề này với cô, bởi vì họ nghiên cứu ngay cả rắm cũng không bằng, hoàn toàn không thay đổi được bất kỳ chuyện gì, không chỉ là nơi này, mà cả hệ thống giáo dục đều như thế. Trong đó ẩn chứa lợi ích rất lớn, người được lợi chỉ cần một ngày không buông bỏ, thì kiểu tình huống này sẽ kéo dài mãi mãi.
Lưu Anh Nam chẳng phải đấng cứu thế, chuyện này hắn không quản nổi. Song nếu ngày nào đó hắn tâm tình tốt, trùng hợp gặp được những kẻ lợi dụng giáo dục để kiếm lời kia ở Âm Tào Địa Phủ, biết đâu hắn sẽ quan tâm đặc biệt chút đỉnh.
Nhà ở khu trường học đắt kinh người, cho dù là trường Trung Học Số 3 nổi tiếng nhất, thì cũng không có năng lực cung cấp nhà ở cho giáo viên. Có điều bên trong khuôn viên trường, có duy nhất một tòa nhà, lúc ấy là muốn làm ký túc xá học sinh sau khi mở rộng chiêu sinh, song cuối cùng phía trường học không tiến hành mở rộng chiêu sinh nữa, bởi vì trình độ học sinh sau khi mở rộng chiêu sinh không đồng đều, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới tỉ lệ đỗ đạt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, trường học còn coi trọng tỉ lệ đỗ đạt hơn cả việc học sinh có thể học được bao nhiêu tri thức, bác sĩ vì chiếm được địa vị trong ngành mà thời gian làm luận văn còn nhiều hơn thời gian tới phòng bệnh. Phim truyền hình vì hấp dẫn người xem, cảnh diễn viên nam nữ vừa ôm vừa hôn vừa lên giường đã quá nhàm mắt. Bất kể bao nhiêu quan viên, chỉ cần ra khỏi phòng làm việc, mặc kệ là làm việc ở hiện trường hay xuống cơ sở khảo sát, nhân viên liên quan đi cùng càng lúc càng ít, mà phóng viên cầm máy ảnh camera càng lúc càng nhiều.
Mọi chuyện luôn kỳ quái như vậy, tóm lại nó xảy ra vào lúc chúng ta không hề hay biết. Khi chúng ta ý thức được thì nó đã trở thành một thói quen.
Lưu Anh Nam đi theo Mục Tuyết, cho dù trời trong gió mát nhưng cô vẫn hơi run rẩy, không ngừng nhìn bốn xung quanh, hệt như có thứ gì đó đột ngột nhảy ra bắt lấy cô vậy. Lưu Anh Nam đi theo đằng sau cô nàng, tuy cô rất căng thẳng nhưng tư thế đi đường rất tuyệt, uốn a uốn éo, bờ mông nhỏ cong vút rung rung, khiến hắn vài lần đều không nhịn được muốn xuống tay.
Trên người cô gái này tỏa ra khí chất tri thức độc đáo. Cho dù lúc này rất căng thẳng nhưng sức hấp dẫn không hề giảm, cộng thêm dáng người đáng kiêu ngạo, ngày thường lên lớp ắt hẳn sẽ khơi dậy sự ảo tưởng của vô số nam sinh. Nam sinh trong khối cô nàng dạy, nhất là môn học của cô, đám nam sinh không phải học tập đặc biệt giỏi thì chính là đặc biệt dốt, tuyệt đối sẽ không có học sinh tầm trung. Học giỏi chính là vì lấy lòng cô, học dốt chính là chỉ suốt ngày ảo tưởng về cô, mà không thể tập trung nghe giảng.
Lưu Anh Nam là kẻ thô thiển, xem người, đặc biệt là phụ nữ, vẫn tuân theo thói quen của tất cả những kẻ thô thiển, một nhìn mặt hai nhìn ăn mặc, gợi cảm hay không nhìn chân, lẳng lơ hay không nhìn đũng. Hắn rất ít khi thưởng thức cái gọi là khí chất của phụ nữ, bởi vì thứ vô hình này hoàn toàn không phải mắt thường có thể nhìn ra được, khí chất của rất nhiều người đều thể hiện thông qua cách ăn mặc, thậm chí có thể ngụy tạo ra. Thực sự muốn thể nghiệm khí chất của một người phụ nữ, còn cần dần dần tiếp xúc hiểu rõ mới có thể cảm nhận được.
Mà Mục Tuyết trước mắt này lần đầu tiên khiến Lưu Anh Nam cảm nhận được thế nào là người đẹp kiểu khí chất. Tuy cô cũng rất xinh đẹp nhưng không đẹp dịu dàng bằng Lăng Vân, không thanh tú bằng Hồng Hà, nhưng cô có một thứ khí chất đặc thù. Ngắm cô, cảm giác giống như nhìn thấy bên Tây Hồ sương khói mịt mùng, một người đẹp cổ trang, một tay cầm ô giấy, một tay cầm sách cổ buộc chỉ đang chăm chú đọc, thưởng thức tường tận, là điềm tĩnh, đẹp đẽ đến thế.
Mẫu phụ nữ này nhất định rất được hoan nghênh trong trường, giống như cô giáo Bạch Khiết trong truyền thuyết, hơn nữa cô giáo Bạch Khiết ngoại trừ dung mạo ngây thơ trong sáng, chủ yếu cũng là khí chất làm đầu, mà khí chất của cô ta chính là: lẳng lơ.