Chương 239: Mục Tuyết

Thành công dọa chạy Mục Tuyết, Lưu Anh Nam rốt cuộc thở phào một hơi. Song vài ngày không về, nhà tắm quả thật hơi lành lạnh, không hề có chút sức sống. Lưu Anh Nam lập tức bận rộn quét dọn, thay nước, chất bếp lò.

Song nhà tắm vẫn hơi lành lạnh, Lưu Anh Nam cảm thấy điều này hẳn có liên quan với cửa vào địa ngục, ít nhiều sẽ có Âm khí tràn ra, cộng thêm nơi đây chỉ phục vụ nữ giới, âm khí càng lúc càng nặng, cho nên nhìn qua mới giống một căn nhà xác. - Hu hu hu hu… -Đúng vào lúc này Lưu Anh Nam chợt nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, thanh âm đột ngột truyền tới dọa Lưu Anh Nam giật thót. Lúc nãy hắn còn hù dọa Mục Tuyết rằng nơi này cứ đến đêm sẽ có bóng người đu đưa, lúc khóc lúc cười, bây giờ không ngờ lại trở thành sự thật.

Không phải có quỷ chạy ra từ địa ngục thật đấy chứ? Lưu Anh Nam không nhịn được nhớ tới lời của tên béo trọc đầu, địa ngục xuất hiện lỗ hổng, có ác quỷ vượt ngục.

Nhưng nhà tắm chung quy cũng chỉ lớn như vậy, lúc này lại không có một ai, hắn đưa mắt nhìn khắp, ngay cả một bóng quỷ đều không có, nhưng tiếng khóc vẫn đang tiếp tục.

Lưu Anh Nam phát hiện, hắn quá ỷ lại vào đôi Âm Dương Nhãn của mình, có lúc cũng phải tín nhiệm những cơ quan cảm giác khác, ví dụ như lỗ tai.

Hắn dựng lỗ tai cẩn thận lắng nghe, từng chút từng chút men theo âm thanh đi ra ngoài. Móa, thì ra không phải quỷ đang khóc, mà là người đang khóc.

Ngay ở cửa nhà tắm, một cô gái ngồi trên bậc thềm, vùi đầu lên gối khóc lóc không ngừng, tiếng hu hu khiến người ta tê cả da đầu. Người này chính là Mục Tuyết.

Lưu Anh Nam còn tưởng cô đã đi rồi, ai dè lại khóc ở đây. Đây không giống tới mua lại cửa hàng, ngược lại có điểm giống như không từ thủ đoạn để đòi nợ, kế này không thành ta bày kế khác.

Lưu Anh Nam đẩy cửa ra, Mục Tuyết nhất thời như chim sợ cành cong vội vàng núp sang một bên, chờ khi nhìn thấy Lưu Anh Nam mới bình tĩnh lại. Nói đúng ra là sau khi nhìn thấy bóng của Lưu Anh Nam, có bóng có chân thì không phải quỷ. T.r.u.y.ệtruyenyy.vn Lưu Anh Nam buồn bực, lá gan của cô gái này cũng quá nhỏ mà. Thời này phim kinh dị nhiều không kể xiết, yêu ma quỷ quái ở trỏng cũng vô cùng chân thật, con người hẳn có nhận thức và sức miễn dịch nhất định mới đúng. Nhất là nữ sinh từng có bạn trai, thử hỏi gã đàn ông nào lúc yêu đương không xem phim ma cùng bạn gái chứ! - Tiểu thư Mục, cô không sao chứ? –Lưu Anh Nam hỏi.

- Tôi, tôi không sao. –Mục Tuyết lau nước mắt, trước mặt nặn ra một nụ cười mỉm, nhưng vẫn không giấu nổi nỗi sợ hãi trong mắt.

- Nếu cô đã không sao, vậy xin thứ lỗi không thể hầu chuyện, nhà tắm này thật sự không hợp với cô. –Lưu Anh Nam bất đắc dĩ nói.

Nói xong Lưu Anh Nam xoay người vào cửa, nhưng rất nhanh ngoài cửa lại truyền tới tiếng khóc. Vẫn là Mục Tuyết, Lưu Anh Nam phát điên, không biết cô ả này rốt cuộc có mục đích gì, một cô gái trẻ trung xinh đẹp, chặn cửa nhà người khác khóc lóc sướt mướt, nếu có người đi ngang qua, nhìn thấy tình huống này thì sao đây? Nếu Hồng Hà hoặc Lăng Vân tới, còn tưởng là vợ cả tìm tới cửa nữa đó.

Lưu Anh Nam không biết cô có mục đích gì nhưng Lưu Anh Nam rất ghét cảm giác không rõ không ràng. Hắn tức giận nói:

- Xin lỗi tiểu thư Mục, tuy nhà tắm của tôi đang muốn nhượng lại nhưng một ngày chưa nhương đi thì tôi vẫn phải kinh doanh. Tôi dựa vào cái này kiếm tiền ăn cơm đó, cho nên cô xem… - Xin lỗi anh. –Mục Tuyết vẫn rất nhã nhẵn lịch sự, chỉ có điều nghĩ tới tương lai của mình, lại không nhịn được bật khóc:

- Thực sự xin lỗi, thực không dám giấu diếm, thật ra bây giờ tôi đã không còn nơi để đi, bỏ mọi việc chạy tới nhà tắm của anh, thậm chí muốn trả tiền nhà ngay hôm nay, chỉ không ngờ rằng chỗ anh cũng như vậy! - Cũng như vậy? –Lưu Anh Nam nghe ra chỗ kỳ lạ trong lời cô nàng.

Mục Tuyết đỏ mắt, như hoa lê trong mưa, vệt nước mắt trên khuôn mặt trắng muốt có thể thấy rõ ràng, giống như mỹ ngọc thượng hạng xuất hiện vết nứt khiến người ta đau lòng. Cô nghẹn ngào nói: - Tôi ngày trước là sinh viên nghèo từ nơi xa xôi tới, sau khi tốt nghiệp học viện sư phạm thì được phân đến trường Trung Học Số 3 trong thành phố làm giáo viên. Vì công việc này tôi đã tiêu sạch tất cả tiết kiệm trong nhà, thậm chí còn phải đi vay nợ. Tôi tự cho rằng tôi là một giáo viên nghiêm túc có trách nhiệm, làm việc dựa trên nguyên tắc dạy học trồng người, cũng rất hòa đồng với đám học sinh, đồng nghiệp và lãnh đạo đơn vị. Tôi không dám mơ mộng có ngày tất cả học sinh đều thành tài, nhưng lại hy vọng học sinh tôi dạy đều có một tương lai tốt, cho nên tôi luôn tận tụy không dám có chút sai sót nào, cuộc sống thường ngày cũng rất đúng quy đúng củ, từng trải qua hai lần gặp mặt làm quen do đồng nghiệp sắp xếp, nhưng đối phương không quá hợp với tôi, cho nên không quan hệ qua lại nữa. Mỗi tháng sinh hoạt cũng rất tiết kiệm, còn phải gửi tiền về nhà để trả nợ… - A… Xin lỗi tiểu thư Mục, tôi không hề muốn cắt ngang lời cô. Bản thân tôi rất khâm phục sinh viên nghèo như cô, học hành có thành tựu liền báo đáp xã hội, làm việc chăm chỉ, cần kiệm chăm lo việc nhà… Song tôi vẫn phải làm ăn, tôi thấy có thể… -Lưu Anh Nam nghe đến ong cả đầu. Thời đại bây giờ, có mấy ai sống dễ dàng chứ, đến hắn còn phải mua nhà cho Lăng Vân nữa là!

Nhưng Mục Tuyết dường như không nghe ý tứ trong lời hắn, lại giống như đã đè nén những oán niệm này ở trong đầu quá lâu, bèn coi đây thành một lần giải tỏa, vẫn đầy cảm xúc nói: - Tôi rất vất vả thông qua sự cố gắng mới đứng vững bước chân ở thành phố này, rốt cuộc ra khỏi xóm núi, cả nhà đều vinh dự vì tôi, lãnh đạo đơn vị cũng định đề cử tôi tham gia một cuộc bình chọn giáo viên xuất sắc cấp tỉnh. Rõ ràng mọi chuyện đều rất thuận lợi, đều phát triển theo phương hướng tốt đẹp, ấy thế mà vì sao lại để tôi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, vì sao tôi sẵn sàng buông bỏ mộng tưởng, muốn mua lại một nhà tắm, cời lò chất bếp tôi đều đồng ý, chỉ vì có thể ở lại thành phố này, tiếp tục trở thành niềm kiêu hãnh trong mắt người nhà. Nhưng vì sao ngay cả nhà tắm cũng đáng sợ như vậy chứ? - Cũng đáng sợ như vậy? –Lưu Anh Nam vẻ mặt nghiêm túc:

- Vì sao cô phải nói "cũng" chứ, dạo trước cô gặp phải chuyện đáng sợ gì à?

- Không biết, tôi không biết, tóm lại rất đáng sợ. –Mục Tuyết sợ hãi muôn vàn, hai tay che mặt, toàn thân run rẩy:

- Ngay trong nhà trọ của tôi, mỗi ngày đều có chuyện lạ xảy ra, ở trong phòng làm việc của nhà trường, trên lớp học, đáng sợ quá, đáng sợ quá đi mất…

Mục Tuyết sợ hãi hét toáng, đứng phắt dậy, nhìn ngó xung quanh như có thứ gì đó không nhìn thấy ở ngay bên cạnh cô, tùy lúc đều sẽ lấy tính mạng cô vậy. Cô nàng quá sợ hãi, tinh thần gần như sụp đổ.

Song Lưu Anh Nam có thể xác định bên người cô nàng không hề có thứ gì đáng sợ cả. Đừng nói bây giờ hắn có thể biến thân, cho dù là ngày trước cũng sẽ không có quỷ vật chủ động tìm tới cửa.

Mà thấy phản ứng của Mục Tuyết, quả thật là bị một vài hiện tượng không thể giải tích hù dọa rồi. Nếu là như thế thật, vậy thì cô quả thật tìm đúng chỗ rồi. Lưu Anh Nam đối với công việc của nhân viên thời vụ Địa Phủ luôn là như thế, không biết thì thôi, nhưng biết rồi thì nhất định sẽ làm đúng chức trách. - Tiểu thư Mục, có thể nói rõ tình huống cụ thể của cô cho tôi được không? Biết đâu tôi có thể giúp cô được thì sao.