Chương 227: Người Xua Thi

Bỗng dưng xuất hiện hai người, toàn bộ đều trùm trong áo đen, một người trong đó một chạm một nhảy, một người trong đó cầm đèn pin đeo áp tròng màu lam, đội hình rất kỳ quái, cảm giác giống như muốn chơi hội xuân.

Khi người áo đen nói xong với phó quản đốc, đèn pin trong tay y quét lên mặt Lưu Anh Nam và Lăng Vân, điều này khiến họ rất ghét nhưng người áo đen lại hơi sửng sốt, rất sợ hãi vội vàng tắt đèn pin, xoay người bỏ chạy, tiếng lục lạc trong tay vang mạnh, người áo đen bên cạnh lại nhảy nhót lung tung.

Phó quản đốc liếc qua Lưu Anh Nam, hồi tưởng lại lời ban nãy của hắn, lại liếc qua người áo đen sắp đi xa, cuối cùng lại trông về thôn xóm đã nuôi dưỡng gã cùng rất nhiều thế hệ đã từng sống ở đây. Rốt cuộc gã quyết định đuổi theo, cương thi đã trở thành thần trong lòng họ, là hy vọng của họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Hình như có trò hay để coi rồi? –Lăng Vân thấp giọng nói.

- Anh cũng muốn xem xem cương thi động phòng như thế nào, nối dõi tông đường như thế nào. –Lưu Anh Nam rất tán thành.

Lăng Vân hưng phấn gật đầu nói:

- Điện thoại của em có chức năng quay trong tối, nếu chúng ta quay hết cả quá trình, ghi thành VCD bán ra ngoài, chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh, biết đâu lại có thể vượt qua phim Nhật, chúng ta đây cũng xem như bài trừ hàng Nhật, ủng hộ hàng trong nước nhỉ? - Vô tri! –Lưu Anh Nam tức giận nói:

- Lẽ nào em không biết thời đại này có thứ hành vi gọi là lậu ư? Ngoại trừ mua bán hàng chính gốc, chúng ta còn có thể download lậu, nhất là phim Nhật, một bộ phim sex Nhật chính gốc ở nơi đó bán được xấp xỉ 2900 yên, đổi sang tiền nước ta tương đương 230 nguyên, đàn ông trên 15 tuổi dưới 60 tuổi trong cả nước cộng lại ngót nghét hơn 200 triệu người, nếu mỗi người download một trăm bộ phim Nhật, vậy thì nền kinh tế của họ sẽ sụp đổ! - Ừm, có lý, nếu anh muốn down, nhất định phải gọi em, có lẽ em có thể kêu gọi tất cả người trong công ty cùng down. Có điều, bây giờ chúng ta vẫn là mau đi xem náo nhiệt thôi. –Lăng Vân rất hưng phấn, lần đầu tiên không hề có cảm giác sợ hãi đi tiếp xúc với chuyện khủng khiếp, cảm giác này có lẽ sẽ rất có trợ giúp với đêm đầu tiên của cô nàng, biết rõ rất đau nhưng sau khi đau xong sẽ rất sung sướng.

Lăng Vân cũng một chạm một nhảy kéo Lưu Anh Nam đi về phía linh đường. Khi họ đi vào trong sân thì mọi người vẫn đang hoan hô chúc mừng, đồng thời không khí còn sôi động hơn ban nãy. Mà mấy người già và cương thi kia đều không thấy đâu, còn hai người áo đen vừa tới lại được tiếp đãi nhiệt tình, chỉ có điều tên một chạm một nhảy bây giờ không chút nhúc nhích, tên đeo áp tròng màu lam còn lại cũng cố ra vẻ cao thâm.

Phó quản đốc dè dặt đứng bên cạnh y, khi Lăng Vân cảm thấy không náo nhiệt đẹp mắt gì cả, thì lại phát hiện mấy người già và cương thi kia đi… không, hẳn là vọt từ nội đường ra ngoài. Sự xuất hiện của họ nhất thời làm cho mọi người phát ra tiếng hoan hô nhiệt tình nhất.

Lăng Vân thậm chí đều hét theo, bởi vì cương thi mặt không chút biểu cảm kia không ngờ lại đầu đội mũ cánh chuồn, mặc áo hỉ, chân đi giày đế vải. Nếu không nhìn vào mặt anh ta, thì hoàn toàn chính là một chú rể khí vũ hiên ngang thời cổ.

Cùng lúc đó, người áo đen lột hết khăn che đen mũ rộng vành cùng áo bào đen của người luôn theo bên cạnh gã xuống, lộ ra một thân thể yểu điệu thẳng tắp. Đầu ả đội mũ phượng, khoác khăn quàng vai, bên trên hỉ phục màu đỏ thẫm thêu phượng hoàng vàng sống động như thật.

Khi vị tân nương xinh đẹp này xuất hiện, không chỉ là người trong thôn và Lăng Vân hoan hô, mà ngay cả Lưu Anh Nam đều không nhịn được hét thành tiếng…

Cô gái này nhắm chặt hai mắt, thân thể cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, có thể nói không hề có sức sống nhưng vẫn lông mi nhỏ như vẽ, xinh đẹp thoát tục, chính là cỗ nữ thi trăm năm đã biến mất trong kho tàng của Hồng lão mấy ngày trước! - Đây lẽ nào chính là hôn lễ âm trong truyền thuyết ư? Khó tin quá! –Lăng Vân kích động hoan hô, hệt như đang xem một buổi biểu diễn tiết mục dân tộc.

Có điều Lưu Anh Nam lại đang quan sát người áo đen đeo áp tròng màu lam nọ, thấy y cầm lục lạc và linh phù, nữ thi theo bên cạnh y một chạm một nhảy, dường như chính là người xua thi trong truyền thuyết. Cái nghề thần bí này đến bây giờ gần như đã thất truyền rồi.

Công việc chủ yếu của người xua thi chính là đưa xác của người chết tha hương về quê cũ, người phương Đông coi trọng lá rụng về cội mà. Nhưng đến ngày nay, với mọi người mà nói, nơi đâu là cội? Đương nhiên là mua nhà ở đâu thì đó chính là cội, cho nên rất nhiều người đều trở thành cỏ dại không gốc. Hơn nữa, một phần mộ chỉ có thể cho một người sử dụng đồng thời còn phải đo đạc, giá khởi điểm đều trên vạn nguyên, vả lại giá còn đang tăng lên vùn vụt. Bạn ngay cả một phần mộ đều không mua nổi, còn muốn xác chết thì có tác dụng gì?

Cho nên vấn đề về xua thi thất truyền thực ra là một vấn đề kinh tế học, chủ yếu là vì nguồn vốn cho thị trường đằng sau quá cao.

Song nghề xua thi này rất tà môn, ngoại trừ có thể xua đuổi thi thể, lúc trước Tống Nguyệt còn từng nói cô cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ, có thể thấy được thực lực hãi nhân của người này. Quan trọng nhất chính là, nữ thi đã chết hàng trăm năm này đã mất hết sức sống từ lâu, thậm chí linh hồn sớm đã đầu thai mấy đời rồi, mà giờ phút này không ngờ ở trong Thiên Linh Cái của ả, Lưu Anh Nam nhìn thấy lửa linh hồn được châm lên lần nữa đang nhảy nhót.

Rốt cuộc là loại lực lượng nào có thể khiến người ta khởi tử hồi sinh? Linh hồn đã yên nghỉ còn có thể cháy lại ư? Đây tuyệt đối là chuyện không có khả năng xảy ra! - Ông lại đây cho tôi! –Lưu Anh Nam càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Thế gian sao lại có loại người này, đây hoàn toàn là hành vi làm ngược đạo Trời, đi trái quy luật tự nhiên. Lưu Anh Nam cảm thấy nhất thiết phải biết rõ hơn.

Hắn thừa dịp mọi người đang chúc mừng hôn lễ âm của cương thi, lẳng lặng đi tới túm lấy người áo đen, lôi y đi về chỗ không người. Chỉ là lần này dùng sức quá mạnh, trực tiếp xé rách áo đen trên người y. Lưu Anh Nam còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy một tiếng hét toáng của Lăng Vân.

Hắn vội vàng bảo vệ trước người Lăng Vân, cảm giác Lăng Vân đang run rẩy không ngừng ở đằng sau mình. Lưu Anh Nam như gặp đại địch, lại chợt phát hiện Lăng Vân vươn một ngón tay ngọc ra, chỉ vào thân thể vừa rơi áo đen xuống, vừa nhìn Lưu Anh Nam suýt nữa cười sằng sặc.

Mọi người thường nói, dưới bề ngoài thuần khiết ẩn giấu linh hồn đáng khinh, câu nói ấy dùng vào người này không gì thích hợp bằng.

Thoạt nhìn áo bào đen vô cùng thần bí, giống như pháp sư bóng tối của Dị giới, nhưng xé áo bào đen xuống, bên trong quả nhiên ẩn giấu linh hồn đáng khinh. Gã này làn da trắng xanh, nguyên do hẳn là thường xuyên không ra ánh mặt trời, mặc một chiếc áo ba lỗ màu hồng, trước ngực còn in một hàng chữ nhỏ "người tốt cả đời bình an", bên dưới mặc một chiếc quần đùi hoa, đùi chi chít lông, khuôn mặt béo mũm, cằm nhung nhúc thịt, trên đầu không một sợi tóc, bóng lộn, thoạt nhìn tầm hơn hơn bốn mươi tuổi, mang hình tượng chú hai đáng khinh điển hình.

Hơn nữa, phản ứng đầu tiên của gã này không ngờ lại là hai tay vòng qua ngực chân kẹp chặt, nhắm hai mắt hô to:

- Phi lễ á!