Cho dù Lưu Anh Nam tới làm nở mày nở mặt cho đám bảo vệ nhưng Lưu Anh Nam là một kẻ rất không kiên nhẫn. Tuy tòa nhà của tập đoàn Vân Hải rất lớn nhưng đi đi lại ;ại mãi cũng chán, hắn rất nhanh liền mất hứng thú.
May mà lúc này Lăng Vân đã về, không hề cố kỵ triệu tập hắn lên phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng trên cùng tòa nhà. Cho dù cô nàng mặc đồng phục, khí thế ép người, biến thành người phụ nữ mạnh mẽ lèo lái con tàu thương nghiệp khổng lồ, nhưng nhìn thấy Lưu Anh Nam vẫn chan chứa thâm tình, đúng là một cô bé rơi vào lưới tình, đang từ chớm yêu bước vào yêu cuồng nhiệt.
Song Lưu Anh Nam nhìn ra trong ánh mắt cô nàng có một tia sầu não, nhưng vẫn tận khả năng dùng nụ cười đối mặt với Lưu Anh Nam. Có điều cô lại lựa chọn không đề cập tới việc cầu hôn, dù sao đã cự tuyệt mọi đường tiến lên rồi: - Sao rồi? Ngày đầu tiên đi làm có cảm giác gì?
- Không tệ lắm. –Lưu Anh Nam sửa sang đồng phục của mình:
- Chỉ là chưa từng nghĩ có ngày anh lại gia nhập hàng ngũ Cát Tường Tam Bảo!
- Cát Tường Tam Bảo? –Lăng Vân ngạc nhiên nói.
- Cát Tường Tam Bảo trong xã hội hiện nay: bảo vệ, bảo mẫu, bảo dưỡng! –Lưu Anh Nam nói. Lăng Vân vừa uống ngụm nước toàn bộ đều phun ra ngoài, sau đó lại rơi vào trầm tư. Cát Tường Tam Bảo, đây chẳng qua là một cách nói hoa mỹ, thực ra chính là người ở tầng đáy xã hội, làm trong ngành nghề rẻ mạt nhất, còn có công nông dân, hàng ngàn hàng vạn người làm thuê làm trong các ngành nghề rẻ mạt, xây dựng lên căn cơ cho cả xã hội, trụ cột của quốc gia. Họ làm việc khi mặt trời mới mọc, nghỉ lúc mặt trời lặn, nộp thuế theo luật lệ, không oán không hối làm ra cống hiến cho quốc gia và dân tộc, nhưng đồng thời còn phải chịu sự kỳ thị và trào phúng của những kẻ được gọi là thành phần trí thức, quan lớn, ra vẻ từng tiếp thu giáo dục bậc cao, ra vào xã hội thượng lưu kia. Những người này thường xuyên tâm niệm rằng: nước có thể đẩy thuyền thì cũng có thể lật thuyền, nhưng thực tế thì lại là: nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể nấu cháo mà thôi!
Ánh mắt Lăng Vân sáng ngời nhìn hắn, rất lâu mới nói:
- Có điều anh mặc bộ đồng phục này thoạt nhìn vẫn rất đẹp trai đấy.
Biết làm sao được, loại vấn đề lớn của xã hội này không phải họ có thể giải quyết, nói nhiều cũng vô ích.
- Vả lại, công ty chúng ta là một công ty mới nổi, có chí tiến thủ, mỗi người luôn có cơ hội phát huy ưu thế và sở trường của mình, đồng thời được công ty ra sức bồi dưỡng. Anh đừng coi thường bảo vệ, ban nãy anh có nhìn thấy giám đốc phòng bảo vệ kia không, ban đầu cũng là bảo vệ, rồi từng bước ngồi xuống vị trí giám đốc này đấy. –Lăng Vân cổ vũ nói: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.vn - Chủ yếu nhất chính là: làm bảo vệ là nghề đàng hoàng, chung quy luôn tốt hơn cái nghề dắt gái của anh!
Lưu Anh Nam im lặng, cô nàng luôn cho mình là tay dắt gái, đây chính là nỗi bi ai của việc mở nhà tắm. Không chỉ có mỗi cô hiểu lầm, do Lưu Anh Nam sống trong nhà tắm, cho nên hết giờ mở cửa đèn đuốc vẫn sáng trưng, bởi vậy thường có ma men hoặc dê xồm đi làm vào nửa đêm đến tìm dịch vụ đặc sắc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, mọi chuyện đều thay đổi, nhà tắm không còn chỉ mỗi tắm rửa nữa, rất nhiều người vào tiệm cắt tóc không phải vì cắt tóc, thì ra tiệm sơn sửa móng tay đã biến thành thẩm mỹ viện, thì ra… Không phải tôi không biết rõ, mà là thế giới biến hóa quá nhanh thôi!
- Đừng nói anh nữa, anh chỉ là một tên bảo vệ, rực rỡ hơn nữa cũng không thoát khỏi đồng phục và gậy điện. Tốt hơn là nói về em đi, hôm nay em có làm được việc vĩ đại vì dân vì nước nào không? –Lưu Anh Nam ngồi đối diện cô nàng cười hì hì hỏi. - Không có gì. Vẫn là những việc ở công trường kia thôi, có chính phủ chi tiền, hết thảy đều xem như thuận lợi. Không còn sớm nữa, chúng mình xuống căng tin ăn cơm, hay ra ngoài ăn, hay về nhà nấu mì ăn? –Lăng Vân cố ý lảng tránh chủ đề. - Về nhà thì bỏ đi, em bên dưới nhiều nước lắm.
- Anh bên dưới vẫn cứng lắm! –Lăng Vân trả đũa lại, hoàn toàn miễn dịch với chủ đề này. Cuối cùng vẫn là Lưu Anh Nam nhìn ra tâm tư của cô nàng, hỏi:
- Được rồi, em rốt cuộc có chuyện phiền toái gì, nói ra biết đâu có thể khiến em nhẹ nhõm hơn, hoặc anh tiếp tục cầu hôn em để em có thể vui vẻ hơn nhé!
- Thôi đi, anh coi cầu hôn thành ăn cơm à? Thi thoảng một lần còn xem là vui vẻ, hai lần ý nghĩa cho việc kiên trì bền bỉ, nếu luôn mồm nói ra thì đó chính là nhàm đến đau trứng! –Lăng Vân lạnh giọng nói. - Hả? –Lưu Anh Nam vô cùng khiếp sợ:
- Không ngờ, không ngờ rằng cô gái nhã nhặn lịch sự, cử chỉ duyên dáng, cao quý thánh khiết như em lại có thể nói ra chữ "trứng" này. Haizz, quá khiến anh đau lòng rồi, hoàn toàn lật đổ hình tượng của em trong tim anh. Em sao có thể như vậy chứ? - Thế em nên nói thế nào? –Lăng Vân đỏ mặt, cũng cảm thấy từ này rất bất nhã, yếu ớt hỏi.
Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi nói:
- Em nên nói: "nhàm đến đau bi", điều này mới bộc lộ ra phong cách khác người thường của chúng ta, người khác nói đau trứng, chúng ta một mực không nói!
Lăng Vân lườm hắn một cái nói:
- Nếu anh không còn việc gì, mời anh lăn bi cho em!
Lăn bi? Lưu Anh Nam choáng váng, rất tán thưởng khả năng tiếp thu của Lăng Vân. Lăng Vân rốt cuộc bật cười:
- Anh nói đúng, cười một cái quả thật có thể giảm buồn phiền, may mà có anh ở bên chọc em cười.
- Nói đúng ra là, hẳn là có anh ở bên để em mắng, sau khi mắng thì sẽ cười. –Lưu Anh Nam nhún vai nói.
- Được rồi, bất kể là mắng hay cười, tóm lại là chuyện tốt. Cho dù em sắp đi tham gia tang lễ, hơn nữa phải tới xóm núi hơn 300km, còn chỉ đích danh em phải đi, ở hết bảy ngày, quả thực đúng là bảo em đi chịu tang mà! Damn it! –Lăng Vân hung ác vỗ mặt bàn, rất rõ ràng vấn đề liên quan tới trứng và bi ban nãy không hề khiến cô nàng vui lên bao nhiêu.
Hơn nữa cô nàng không ngờ lại hiểu cách vận dụng từ "damn it" này như thế nào, mà không phải thứ gì khác.
- Rốt cuộc là thế nào? –Lưu Anh Nam hỏi. Có điều hình như gần đây tang lễ hơi bị nhiều.
- Ở công trường khu quy hoạch Nam nội thành đang xây một tòa nhà cao 35 tầng, hôm nay tiến hành đổ tầng mái, hôm qua là ngày phát lương cho đám công nhân. Đó là đội bao thầu lớn nhất toàn tỉnh, rất có chữ tín, công nhân làm việc rất nỗ lực, mọi người thân như người một nhà, đặc biệt là giữa công nhân và quản đốc thân nhau như anh em, cho nên quản đốc ngồi thang lên xuống tự mình lên tầng mái phát tiền, muốn cùng mọi người hưởng thụ niềm vui lĩnh tiền lương. Chỉ là không ngờ rằng, lúc thang lên xuống tới tầng 19 đột ngột gặp trục trặc, dây thép chịu tải hệt như bị ai đó cắt đứt vậy… -Lăng Vân tức giận nói. - Cho nên, thang lên xuống trong tình huống không có bất kỳ chịu tải nào từ tầng 19 lại thí nghiệm lực hấp dẫn của trái đất lần nữa, vậy quản đốc ấy thế nào? –Lưu Anh Nam hỏi. - Còn có thể thế nào nữa, chỉ có thể gặp bất hạnh thôi. –Lăng Vân tiếc nuối nói:
- Chuyện xảy ra vào tối qua, lúc nãy em đã đi tới coi, cũng điều tra sự cố, xác định là dây thép chịu tải đứt đột ngột, nhưng nhìn chỗ đứt thì giống như bị người ta đột ngột cắt đứt vậy. Nhưng lúc ấy có hàng trăm công nhân nhìn vào thang lên xuống chờ phát lương, họ có thể xác nhận trong thang lên xuống ngoại trừ bản thân quản đốc thì không còn ai khác nữa, xung quanh cũng không có bất cứ ai tới gần, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, thật là gặp quỷ rồi!
Gặp quỷ? Tình huống này quả thật giống như gặp quỷ, nhưng nếu gặp quỷ thật, vì sao lại hại chết một vị quản đốc có lương tâm đang phát lương cho công nhân chứ? Quỷ nên hại những quản đốc nợ lương công nhân kia mới đúng! Lưu Anh Nam nhón cằm rơi vào suy tư, khu quy hoạch Nam nội thành càng ngày càng quái dị…