Chương 210: Người Quen

Đường Suối Vàng chuyên dành cho ác nhân, gai góc lan tràn, đá màu máu lởm chởm, lúc thì xuất hiện một con dao nhọn đâm thủng lòng bàn chân, lúc thì Minh Hỏa hừng hực thiêu đốt cả người. Chỉ một quãng đường Suối Vàng đã tra tấn giám đốc Vương đến chết đi sống lại, vô cùng đau đớn. Đây là sự đau đớn trực tiếp từ linh hồn, quả thât là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Ngoài những điều này, trong Vong Xuyên Hà chảy men đường Suối Vàng, nước sông cũng không còn trong nữa, mà đỏ tươi như máu, bốc mùi tanh gay mũi, trong sông xương khô thây thối lềnh bềnh, thi thoảng còn có oan hồn lao ra từ trong sống, vây quanh giám đốc Vương vừa đánh vừa chửi. Đây là oán niệm của những người hồi còn sống bị khi dễ chịu nhục đối với ác nhân xuống địa ngục.

Với ác nhân mà nói, đường Suối Vàng rất dài, hệt như vô biên vô hạn, chính là để họ gánh chịu nỗi đau vô bờ. Vô cùng vất vả đi tới chân cầu Nại Hà, nơi đây vẫn có một đội quỷ binh, đồng thời còn có rất nhiều Sinh hồn ác linh. Lúc này trên dưới cầu Nại Hà chia thành 3 tầng, hồi còn sống là người tốt có thể đi lên tầng trên nối thẳng Tam Sinh Thạch để chuyển thế đầu thai. Người hồi còn sống vừa thiện vừa ác thì đi tầng giữa, giữa cầu có đoạn gãy, hoặc thật lòng sám hối với tội ác lúc còn sống, hoặc dùng tiền âm phủ rải đường, đều có thể qua cầu.

Mà tầng dưới cùng chính là chuyên thuộc về ác nhân, trên cầu có oan hồn ngăn cản, Minh Hỏa thiêu đốt, Âm phong róc xương, một số người còn vì việc xấu hồi còn sống mà ngã vào trong sông, bị Đồng Xà Thiết Cẩu trong sông máu cắn xé, bị oan hồn ác quỷ trong sông hành hạ.

Song, muốn lên cầu cũng không dễ, bởi vì gần đây ác nhân chết quá nhiều, đằng trước cầu tập trung hàng vạn Sinh hồn, đều do quỷ binh dẫn dắt, do hồi còn sống ác niệm của họ khác nhau nên trưng phạt cũng khác nhau, cho nên chỉ có thể từng người một lên cầu. Giám đốc Vương muốn lên cầu còn phải xếp hàng, ở đằng trước cầu nhận một tờ giấy, bên trên là số thứ tự của y, bảo y cờ ở bên. Đương nhiên chẳng phải chờ không, tương tự cũng phải chịu sự đau đớn vô tận, lúc thì Minh Hỏa thiêu đốt, lúc thì Âm phong cạo xương, nóng lạnh giao hòa, khổ không nói nên lời.

Điều này có chút giống như xếp hàng chờ ngân hàng mở cửa làm việc, đầu tiên cầm số thứ tự, ngồi chờ ở bên, có ngân hàng mở điều hòa như trời đông giá rét, có ngân hàng vì tiết kiệm điện chẳng buồn mở điều hòa nên oi bức như mùa hè. Đáng giận nhất chính là, ngân hàng rõ ràng có nhiều ô cửa nghiệp vụ, nhưng luôn có một hoặc hai tấm biển treo ngừng phục vụ, nhân viên ngân hàng đang giờ làm việc lúc thì đi uống cốc nước, lúc thì vào nhà vWC, lúc thì tiếp điện thoại, khiến người ta chờ sốt cả ruột.

May thay, lũ quỷ binh trực trên cầu Nại Hà không cần đi vệ sinh cũng không cần tiếp điện thoại, chúng chỉ phụ trách nghiệm chứng thân phận, xác nhận đúng Sinh hồn, rồi dựa theo số thứ tự trong tay mà dẫn họ lên cầu.

Giám đốc Vương ở bên bị Minh Hỏa thiêu đốt, bị Âm phong cạo xương, đau đớn khó dằn. Song trước mắt còn có hàng vạn Sinh hồn đang xếp hàng, đều cùng đãi ngộ như nhau, mà những ác nhân đã lên cầu kia, rất nhiều tên sau khi gian nan bò qua núi đao biển lửa lại rơi vào trong sông, bị oan hồn hành hạ, bị Đồng Xà Thiết Cẩu xâu xé, càng đau đớn vô cùng.

Giám đốc Vương rốt cuộc đã rõ mình tới đâu rồi. Nỗi đau đớn khó có thể hình dung này không phải giả, y đau đớn gào thét:

- Đây là thế nào? Tôi rõ ràng còn chưa chết mà, tôi bị một cậu thanh niên lừa tới đây, tôi không cam lòng…

Y vừa hét một tiếng, không ngờ lại hình thành oán niệm. Song thứ oán niệm của ác nhân này không được anh giai Thiên Đạo ngó ngàng, chỉ là vì dương thọ chưa hết hẳn lại bị Lưu Anh Nam lừa tới, cho nên oán niệm hơi nặng mà thôi.

Lúc này, quỷ binh bên cạnh y hung ác kéo xích sắt trong tay, nhất thời xương tỳ bà của giám đốc Vương liền vỡ vụn, mang theo một mảng thịt. Chỉ nghe quỷ binh quát: - Sinh hồn to gan, Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, há sẽ để lại tới canh năm. Nếu ngươi còn làm ồn nữa, ta sẽ ném luôn ngươi xuống Huyết Hà.

- Không, không, tôi còn chưa chết. Bác sĩ nói tôi còn sống được một tháng, mật khẩu tài khoản ngân hàng ở nước ngoài tôi còn chưa nói cho con trai tôi biết, địa điểm giấu châu báu ở trong núi tôi còn chưa nói cho vợ tôi biết. Mấy chục khu bất động sản tôi còn chưa sang tên, tôi còn có rất nhiều chuyện chưa làm, tôi còn chưa chế, tôi phải trở về, để tôi trở về! –Giám đốc Vương gào to.

Không đợi quỷ binh ra tay, một Sinh hồn tương tự cũng chịu nóng lạnh ăn mòn ở bên nói:

- Ồ, ông là lão Vương phải không?

- Anh, anh là? –Giám đốc Vương vừa nghe thanh âm quen tai, nhưng người nọ bị Minh Hỏa Âm Phong trùm lấy, hoàn toàn không nhìn rõ mặt. Chỉ nghe người nọ nói: - Tôi là lão Trương cục tài chính đây!

- Ôi chao, cục trưởng Trương, là ông à? Không ngờ lại gặp mặt ở đây. Gần đây ông khỏe chứ? Tôi luôn nói tới thăm ngài nhưng trước sau không có thời gian. Chị nhà khỏe không? Nghe nói con trai ông ở nước ngoài say rượu lái xe đâm chết người, chuyện đã giải quyết xong chưa? –Giám đốc Vương gặp người quen, tạm thời quên đi nỗi đau vô bờ, không ngờ còn tán dóc.

Cục trưởng Trương kia đau khổ nói:

- Đừng nhắc đến nữa. Nếu không phải vì thằng nhóc ấy, tôi có thể chịu nhục hình ở đây ư? Đáng giận hơn chính là, thằng nhãi đó biết tôi chết rồi, không ngờ lại chẳng tới tiễn đưa tôi… Lời tới đây, chợt nghe cách đó không xa có một sinh hồn tương tự cũng bị Minh Hỏa thiêu đốt đau đớn nói: Text được lấy tại http://truyenyy.vn

-Cha, con biết sai rồi! Không phải con không muốn tiễn đưa cha, mà là con còn đến sớm hơn cả cha, con đã chờ ở đây rất lâu rồi. - Hả? Con trai, là con, sao con… -Cục trưởng Trương giật mình, nhưng đúng vào lúc này, trong sông máu đột nhiên lao ra vài oan hồn, vồ về phía cha con họ như phát rồ, điên cuồng cắn xé. Chỉ nghe tiếng hét thảm đau đớn của họ phát ra liên miên, mà vài oan hồn này chính là người bị con trai y đâm chết, oán niệm không tiêu tan, tự mình báo thù rửa hận.

Giám đốc Vương hoảng sợ, không ngờ lại gặp được người quen ở đây, hơn nữa còn thảm hơn cả y. Đáng sợ hơn chính là, con trai cục trưởng Trương không ngờ cũng ở đây, y không kìm nổi nghĩ tới con trai của mình. - Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Nếu ông giao tiền tham ô hối lộ cho con trai mình, vậy thì tôi có thể nói cho ông biết rằng: nó rất nhanh sẽ gặp lại ông. –Lưu Anh Nam bỗng xuất hiện bên người giám đốc Vương, vô số quỷ binh quỷ tướng ở xung quanh lập tức ôm quyền hành lễ, miệng hô "Lưu thiếu". Mấy tiếng này đã thỏa mãn lòng hư vinh của Lưu Anh Nam, cũng chứng minh tương lai sáng lạn ở Âm Tào Địa Phủ của Lưu Anh Nam, có thể nói là không thể lường trước.

Lưu Anh Nam vừa xuất hiện, sông máu cuộn trào dữ dội dưới cầu bỗng lắng dịu xuống, vô số oan hồn đều chìm xuống nước, hệt như vô Diêm Vương vô thượng giá lâm. Điều này khiến Lưu Anh Nam cũng rất giật mình, lúc trước đi tới Địa Ngục Đạo vốn không có đãi ngộ này. Hắn chắc chắn rằng, trên người mình quả thật đã xảy ra thứ biến hóa nào đó, chỉ là đám Thôi Phán Quan đều vắng mặt, hắn cũng không có lấy một người để có thể hỏi.

Giám đốc Vương vừa thấy hắn tới, vốn dĩ oán niệm đầy bụng, muốn liều mạng với hắn, nhưng nhìn lại thái độ của đám quỷ binh quỷ tướng với hắn, y lập tức ngoan ngoãn, phịch một tiếng quỳ trên đất, bất chấp cơn đau do Minh Hỏa thiêu đốt, dập đầu như giã tỏi: - Tiên sinh, không, ông nội, cụ nội, cầu xin ngài dẫn con trở về đi, chẳng phải là bảo con cấp tiền ư? Con ký, con lập tức ký ngay. Khoản tiền ấy tuy bị con chia cho các bên liên quan, nhưng cho dù dùng tiền của con để đền bù con cũng đồng ý. Hơn nữa con sẵn sàng bỏ thêm hai ngàn vạn, cầu xin nội tha cho con!