Chương 207: Lung Lạc

- Hai, hai người mau cút ra ngoài cho tôi! –Giám đốc Vương nổi giận đùng đùng, vô ý thức dùng thân thể che chắn chiếc đồng hồ vàng và giày túi da đắt giá kia, phẫn nộ gào thét.

Tiếp đó, giám đốc Vương bỗng ho khan một trận, không ngờ lại ho ra cả máu. Dòng máu hơi hơi sậm màu chảy dọc theo khóe miệng. Lúc này người vợ khuôn mặt vàng vọt của y xông tới, bình tĩnh nói với hai người Lưu Anh Nam: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.vn - Mời các vị hãy đi đi, lão Vương nhà chúng tôi mắc bệnh rất nặng, mong các vị đừng kích động ông ấy, có chuyện gì chờ ông ấy đi làm rồi hẵng nói.

- Không được! –Lăng Vân vô cùng cứng rắn đáp lời. Nhưng thấy trên khuôn mặt vàng vọt của bà vợ lộ ra vẻ đau lòng xuất phát từ nội tâm, cô nàng vẫn không nhịn được nói: - Phu nhân, tôi rất thấu hiểu với cảm giác của bà, nhưng bà phải biết rằng, công trình xây dựng đang cần chi ngân sách này là một bệnh viện công lập, một bệnh viện áp dụng thí điểm chính sách bảo hiểm mới, vô số người bệnh đang trông ngóng. Nếu muốn cho nhiều người không còn chịu sự hành hạ của bệnh tật nữa, thì cần phải có chữ ký của chồng bà. - Điều này… -Vợ giám đốc thoáng động lòng.

Nhưng giám đốc Vương lại nhảy phắt lên, hệt như hồi quang phản chiếu, tức giận nói:

- Hai người mau cút ra ngoài cho tôi. Tôi mặc kệ bệnh viện gì, bởi vì bản thân tôi chính là người bệnh, hơn nữa không có bệnh viện nào có thể chữa khỏi cho tôi, tôi sắp chết rồi các vị có biết không? Muốn ký tên, muốn chi ngân sách, chờ sau khi tôi chết hẵng nói! - Bệnh viện sắp xây xong sử dụng máy móc tiên tiến nhất trên toàn thế giới, nhân viên y bác sĩ cũng là tốt nhất, có lẽ ông còn có cơ hội, không ngại hãy thử xem. –Lăng Vân áp dụng chính sách lung lạc. - Máy móc tiên tiến? –Giám đốc Vương khóc rống nói:

- Tôi vừa mới làm kiểm tra toàn diện từ nước Đức với nền y học tiên tiến nhất, nhưng kết quả tôi chỉ còn sống một tháng nữa, chỉ có một tháng, hai người hiểu không? Tôi sắp chết rồi, cho nên tôi mặc kệ sống chết của người khác, tốt nhất có càng nhiều người chết cùng với tôi mới được!

Giám đốc Vương đeo kính, thoạt nhìn nhã nhặn lịch sự, nhưng bây giờ nhìn thoáng qua lại vô cùng hung ác. Đây là khuôn mặt xấu xí nhất Lưu Anh Nam từng gặp, bản tính con người đều là ích kỷ, nhất là lúc sắp chết, lúc rơi vào tuyệt vọng. Nhưng bất kể lúc nào, không thể đi thương tổn người vô tội, đó không vẻn vẹn chỉ là ích kỷ nữa, mà là ma quỷ rồi.

Nhìn y gào to điên cuồng, hệt như ma quỷ, rơi vào trong tuyệt vọng, hệt như muốn kéo chúng sinh chôn cùng vậy.

Lưu Anh Nam vừa mới nhìn thấy Hồng lão cũng là vào thời khắc cuối cùng của tính mạng mà hoàn toàn ngộ ra, quyên tất cả tài sản giúp đỡ người có nhu cầu. Còn vị quan viên của chính phủ trước mắt này, người được chính phủ và nhân dân bồi dưỡng ủng hộ nhiều năm, ngày ngày hô to vì nhân dân phục vụ, vào giờ phút cuối cùng của tính mạng không ngờ lại biến thành ma quỷ. Thật đúng là cùng loại gạo nuôi ra hàng trăm người mà. - Ông nói không ký thì không ký sao? Chỗ tôi có giấy tờ của chính phủ, có chữ ký của bí thư thị ủy, đây là chức trách của ông. –Lăng Vân hệt như chiến sĩ dũng cảm đấu với ma quỷ, không nhường nửa bước. - Tôi nói không ký là không ký, dù sao tôi cũng chỉ còn sống được một tháng, một kẻ sắp chết như tôi, các vị có thể làm gì tôi chứ? –Giám đốc Vương giống như một miếng thịt trên thớt, hoàn toàn không sợ hãi.

Lưu Anh Nam và Lăng Vân đều nhìn ra, sở dĩ ông ta chơi xấu rất có khả năng là vốn dĩ không lấy ra được khoản chi này. Mà khoản tiền này đi đâu, nhìn qua các tấm ảnh con trai ông ta chụp ở các danh lam thắng cảnh trên toàn thế giới thì không khó đoán ra. Dù sao ông ta cũng là người sắp chết, chả còn sợ gì nữa rồi.

Nếu thật sự là như vậy, hành vi này của ông ta chẳng khác gì là kéo chúng sinh chôn cùng. Đây chính là tiền để xây dựng bệnh viện đó. Đôi mắt Lăng Vân đỏ lên, Lưu Anh Nam chưa bao giờ thấy cô nàng tức giận đến độ này, hệt như muốn liều mạng tự tay động thủ với y vậy. - Để anh tới thử xem. –Lưu Anh Nam ngăn cô nàng, thấp giọng nói. Hắn chậm rãi đi tới, đối mặt với giám đốc Vương hệt như ma quỷ kia, mỉm cười nói:

- Ngài giám đốc, xin đừng quá kích động. Ông có biết tiền này chẳng phải đưa cho chúng tôi, chúng tôi cũng là bán mạng cho người ta, giúp người ta làm chân chạy, bên trên còn có lãnh đạo chờ chúng tôi báo cáo. Hơn nữa, người đã chết chẳng phải là xong hết mọi chuyện, ông còn có người nhà và bạn bè, trong này dính líu tới số tiền vài chục triệu, có liên quan tới thành tích về dân sinh, có thể nói là một việc vô cùng lớn lao. Chi bằng thế này đi, ông đi cùng chúng tôi một chuyến, tự mình đi gặp vị lãnh đạo kia, hai người trao đổi mặt đối mặt, cụ thể có nỗi khổ gì ông hãy tự nói với lãnh đạo, tôi nghĩ ông ấy có thể thấu hiểu cho tình cảnh của ông. - Lãnh đạo? –Giám đốc Vương rõ ràng bị lời của Lưu Anh Nam đánh động. Khoản tiền này thực sự không phải con số nhỏ, y chết rồi nhưng nếu chính phủ và bộ ngành địa phương thật sự muốn điều tra tới cùng, truy nã Interpol thì người nhà của y cũng sẽ chịu liên lụy. Dẫu sao trong này liên quan tới phúc lợi của vài vạn hộ di dời, ý dân không thể trái, lòng dân không thể dối lừa được!

Nhưng y vẫn cẩn thận hỏi:

- Lãnh đạo là ai?

- Chính là vị lãnh đạo mấy ngày trước đi thủ đô thương lượng mình rốt cuộc là lên là xuống hay ở lại đó. –Lưu Anh Nam nói.

- Bí thư đã trở lại? –Giám đốc Vương giật mình nói.

- Đúng thế, chỉ có điều bước tiếp theo cụ thể làm thế nào ông ấy vẫn chưa rõ ràng, cho nên một mực không lộ mặt. Nhưng ông ấy vẫn rất quan tâm tới tiến độ công trình ở khu quy hoạch Nam nội thành, cho nên tạm thời ở cùng chúng tôi. Dù sao công trình này có quan hệ trực tiếp tới hướng đi tiếp theo, do đó, nếu ông có điều gì không tiện mở miệng với chúng tôi, thì cứ việc nói hết với lãnh đạo là được. –Lưu Anh Nam lừa gạt nói.

Giám đốc Vương lại lần nữa đeo kính mắt, nhưng vẫn không giấu nổi ánh mắt sáng ngời trong đôi mắt y. Từ phản ứng của y không khó nhìn ra, y và lãnh đạo có quan hệ không hề tầm thường, càng giống như là một con châu chấu trên dây thừng. Sự việc liên quan rất lớn, y rất cẩn thận nhìn thoáng qua công văn phê duyệt và hợp đồng trong tay Lăng Vân, sau khi xác nhận không sai mới hỏi: - Lãnh đạo ở đâu?

- Ở một nơi rất bí mật, ông đi cùng chúng tôi thì biết. Ông cũng nói rồi, ông chỉ còn sống được một tháng, đừng nói đầm rồng hang hổ gì không dám đi nhá. –Lưu Anh Nam kích tướng nói. - Được, tôi đi với hai vị.

- Lão Vương, ông… -Y vừa muốn đứng dậy, vợ y liền đi tới, hơi do dự muốn ngăn cản. Giám đốc Vương nói:

- Yên tâm đi, một người sắp chết như tôi, muốn tiền không có, muốn mạng ngay cả nửa cái đều không sót lại, tôi có gì phải sợ chứ. Nhưng có một số việc ắt phải sắp xếp rõ ràng nhân lúc tôi còn sống, để bà và con trai sống tốt nửa quãng đời còn lại.

Giám đốc Vương an ủi bà vợ xong, chuẩn bị ra khỏi cửa, muốn cầm cặp giấy tờ, đeo đồng hồ, đi giày da theo thói quen. Nhưng dưới ánh mắt hằm hằm của Lưu Anh Nam, y trực tiếp đi dép lê đi theo hai người.