Chương 200: Bù Đắp Cho Nhau

Điều này khiến Lưu Anh Nam rất tò mò, họ không ngờ cũng giao tiếp với oan hồn ác quỷ, hơn nữa cũng sôi nổi như ở Nhân gian, thậm chí đều thâm nhập vào trong các bộ ngành liên quan.

Có sự trợ giúp của quỷ khí hút hồn, nhằm vào một vài vụ án giết người, có thể trao đổi trực tiếp với Âm linh của người chết, đương nhiên phá án vô cùng thuận lợi. Thảo nào thằng cha này chức vị cao, khen thưởng trong ngành như thủy triều, khiến Thẩm Phong hâm mộ đố kỵ, thì ra có chỗ dựa vào.

Mà đạo sĩ lôi thôi này không ngờ lại là nhà chế tạo quỷ khí, càng khiến Lưu Anh Nam kinh hãi không thôi. Dùng thân thể người phàm lại có thể chế tạo ra quỷ khí hút lấy Âm linh, không thể không khiến người ta lau mắt mà nhìn. - Sư huynh, hãy nói thật với tiểu đệ đi, các người rốt cuộc là làm gì? Biết đâu sau này gặp được chuyện gì đó, chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, bù đắp cho nhau mà! –Lưu Anh Nam kéo lão đạo sĩ sang bên, thấp giọng nói.

Quỷ khí của lão đạo sĩ bị hủy, một đống tiền bị hắn lấy đi, còn lừa gạt đám người đẹp đồ đệ kia của mình, nên y nào có tâm tình tốt với hắn. Y hừ mạnh một tiếng, nói: - Bù đắp cho nhau? Anh có hơn chục người đẹp đồ đệ, chú có gì mà bù đắp lại đây?

Lưu Anh Nam ngẫm nghĩ, mặt đầy vui sướng nói:

- Đệ có năng lực một đêm đấu với hơn chục cô không kêu mệt!

Lão đạo sĩ hung ác trừng mắt hắn. Ánh mắt đó giống như ánh mắt của tất cả những người làm cha lần đầu tiên nhìn thấy bạn trai của con gái mình, giữ lòng cảnh giác thậm chí còn có địch ý một cách rất tự nhiên.

Lão đạo sĩ không đếm xỉa tới hắn, chính mình vươn tay rút đinh của cỗ quan tài kia lên. Lưu Anh Nam lập tức quay sang tên ẻo lả và Tống Nguyệt, muốn moi được nhiều bí mật hơn. Hai người hiển nhiên hơi căng thẳng, đồng loạt hành lễ về phía Lưu Anh Nam, một tiếng sư thúc làm hắn nở mày nở mặt. Hắn nghiêm trang nói: - Hai vị sư điệt không cần đa lễ, sư thúc quanh năm ở bên ngoài, du lịch bốn phương, nhiều năm như vậy, vất vả cho sư huynh một mình chèo chống cả sư môn. May mà, còn có những đồ đệ giỏi như các con. - Sư thúc quá khen, đám đệ tử nào có tài năng đức độ gì, toàn bộ đều dựa vào sư phụ dốc lòng truyền thụ và dạy dỗ. –Tống Nguyệt và Lưu Anh Nam xem như là quen thuộc nhất, cũng không sợ lạ mặt, nói: - Nếu nói có công lao thì công lao của đại sư huynh là lớn nhất. Huynh ấy theo sư phụ sớm nhất, gia thế lại tốt, thường xuyên trở lại tiếp tế cho đám chị em chúng con. Đúng không, đại sư tỷ? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL - Nài, đại sư tỷ gì chứ, đừng nói bậy. –Ngô Hồng Cương vươn ngón tay sen chí lên trán Tống Nguyệt, õng ẹo nói.

- Đúng thế mà, sư phụ nói cho muội biết hết rồi. Lúc ấy cha mẹ tỷ vì tỷ yếu ớt lắm bệnh, lại từng kết giao với sư phụ, mới bảo sư phụ dẫn theo bên người học một vài thuật cho thân thể khỏe mạnh. Mà lúc ấy sư phụ cũng là vì tỷ xinh đẹp giống con gái mới thu nhận tỷ. –Tống Nguyệt mang vẻ hiểu thấu nói.

Tên ẻo lả không ngờ bị cô nàng nói cho đỏ cả mặt, Lưu Anh Nam nhìn mà suýt ngất, cũng rốt cuộc hiểu rõ ý đồ hiểm ác của lão đạo sĩ. Lúc ấy y khẳng định coi tên ẻo lả thành cô bé mới thu nhận ở bên người, sau đó cho dù biết gã thì ra là bé trai nhưng đã thu đồ đệ thì không thể chối bỏ, cho nên y cắn răng, cố bồi dưỡng gã thành một tên ẻo lả.

Thằng cha này ý đồ độc ác cỡ nào, tạo ra một đội nữ đồ đệ khổng lồ như thế, hơn nữa đều là nuôi lớn từ nhỏ. Chỉ là Âm khí nặng như vậy, y chịu đựng nổi sao? - À, đúng rồi, Hồng Cương. –Lưu Anh Nam ngồi vững cái tiếng sư thúc này, lập tức đổi cả xưng hô:

- Người tu đạo chúng ta luôn coi trọng tự do tự tại, sao con lại gia nhập vào bộ ngành liên quan của quốc gia thế?

- Công việc là sư phụ đề nghị, cha mẹ sắp xếp. Sư phụ nói, thế gian có quá nhiều chuyện bất bình, hy vọng con lợi dụng công việc và thân phận của mình tận khả năng nêu cao chính nghĩa, diệt gian trừ bạo, đồng thời cũng muốn báo thù cho những người chết oan chết uổng kia, trừng phạt những kẻ giết người hành hung ấy. Mà cha mẹ con cũng đều là cảnh sát, họ hy vọng con có thể kế thừa nghiệp cha. –Tên ẻo lả nói.

Lưu Anh Nam đã hiểu, thì ra là sự kết hợp giữa đời hai và thuật sĩ, vừa có thầy dạy lại có sự gia giáo nghiêm khắc, dùng việc nêu cao chính nghĩa làm trách nhiệm, hy vọng người như thế sẽ càng nhiều càng tốt. - Tiểu Nguyệt Nguyệt này, thế còn con thì sao? Ngoài việc làm phép cho người ta, bình thường còn làm những việc gì? –Lưu Anh Nam lại bắt đầu moi tin từ Tống Nguyệt.

Tống Nguyệt không có tâm cơ gì, có gì nói nấy:

- Ngày thường ngoài việc theo sư phụ tu luyện và làm phép cho người có tiền thì chính là độ oan hồn, chém lệ quỷ, trừ yêu ma, tìm sư nương…

- Tìm sư nương là hoạt động gì? –Lưu Anh Nam tò mò hỏi.

- Nguyệt Nhi ngậm miệng! –Lão đạo đang tự mình nằm trong quan tài rút đinh bỗng truyền tới một tiếng quát lớn, cảm giác giống như xác chết vùng dậy, nhưng lại hô ra sự uy nghiêm của một vị sư phụ. Tống Nguyệt lập tức ngậm mồm, câm như hến.

Lão đạo sĩ giống như cương thi từ trong quan tài nhảy ra ngoài, trong tay cầm hai cây đinh dài, hung ác trừng mắt Tống Nguyệt, dọa người đẹp đạo cô sợ không nhẹ, rất đáng thương trốn sau lưng Lưu Anh Nam. Nhìn vẻ mặt xanh mét, ánh mắt muốn giết người của lão đạo sĩ, Lưu Anh Nam cũng giật mình thon thót, xem ra "sư nương" là chủ đề cấm của y.

Lưu Anh Nam lập tức giả vờ giả vịt nói:

- Sư huynh, chị dâu làm sao thế? Có gì cần đệ giúp đỡ không?

- Không cần, nếu cần chú giúp, thế thì anh cũng không cần tìm nữa. –Lão đạo sĩ từ chối một cách quyết đoán.

Lưu Anh Nam vừa nghĩ liền cảm thấy phản ứng của người ta rất là bình thường. Nếu là tìm người, hắn không có cái mũi thính như mũi chó, điểm khác duy nhất của hắn với mọi người là hắn có thể xuống Âm Tào Địa Phủ. Nhưng xuống Âm Tào Địa Phủ tìm thì còn là người ư? Tìm thấy lại có tác dụng gì chớ?

Lưu Anh Nam vốn định hiểu thêm một ít về tổ chức tu sĩ này, nhưng do đụng chạm tới cấm kỵ của lão đạo sĩ, y trực tiếp túm hai đồ đệ rời đi. Nói thế nào chăng nữa, Lưu Anh Nam đã thật sự trở thành sư thúc rồi.

Nhưng Lưu Anh Nam không thể để họ đi như vậy, hắn vội vàng đuổi theo ra ngoài nói:

- Sư huynh, huynh cầm đinh quan tài đi rồi, vậy người ở trong quan tài lúc trước thì làm sao đây?

Lão đạo sĩ không nói gì, hai đồ đệ càng không dám tự làm chủ. Lưu Anh Nam vội vàng đuổi theo, lại ngạc nhiên phát hiện làm thế nào cũng đuổi không kịp. Mà lão đạo sĩ còn một tay kéo một đồ đệ. Lưu Anh Nam chỉ có thể bất đắc dĩ hô lớn: - Sư huynh, chuyện nữ thi xin nhờ cả vào huynh, hãy để người chết xuống mồ an lành, người sống thì có thể từ từ suy nghĩ rồi làm!

Lưu Anh Nam biết lão đạo sĩ đang tìm vợ, bèn tặng lời chúc tốt đẹp kích thích y một phen.

Tiếc thay, khi hắn theo ra ngoài, lão đạo sĩ và đám người đẹp đồ đệ của y đã biến mất toàn bộ, có cảm giác như tới vội vàng đi cũng vội vàng, hệt như chính là vì cố ý xuất hiện ở trước mặt Lưu Anh Nam hóa giải hồi ân oán lúc trước. Đồng thời khiến hắn biết rằng, còn có một đội do người đẹp và ẻo lả tổ hợp thành cũng hành tẩu ở Nhân gian, có thể ngồi giao tiếp với oan hồn lệ quỷ, muốn theo đó nói cho Lưu Anh Nam biết hắn không hề cô độc. Một câu sư thúc rốt cuộc là cho Lưu Anh Nam cơ hội chiếm tiện nghi, hay là cũng kéo cả Lưu Anh Nam vào đoàn đội thần bí này đây? Hay là thật sự có thể bù đắp cho nhau?