Chương 187: Lá Xanh Hoa Đỏ

Ngày nay trên thế giới không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười, chỉ cần chú tâm vào cách ăn mặc, lợi dụng mỹ phẩm trang điểm một cách hợp lý, thì vịt con xấu xí biến thành thiên nga sớm đã không phải mộng tưởng nữa rồi.

Nhất là phụ nữ với nhan sắc trời sinh như Hồng Hà, cộng thêm chú tâm vào ăn mặc, quả thật là đẹp như tiên trên trời. Đặc biệt là cặp đùi đẹp trắng muốt thon dài gợi cảm vô đối kia, càng như hổ thêm cánh, khiến sắc đẹp thăng cấp.

Biết cách ăn mặc, dám lộ, hai cái hợp một có thể chen chân vào hàng ngũ mỹ nữ. Giống như vị hotgirl lần trước, người cũng như tên – Cảm Lộ Lộ!

Lần này Cửu Thế Sửu Nữ đã hoàn toàn nổi trội, vừa xuất hiện ở trên con đường cho người đi bộ dòng người tấp nập, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, đàn ông thì ái mộ, phụ nữ thì hâm mộ. Nhất là khi đi ngang qua sạp hàng của ông chủ bán quần bò vừa lấy vợ kia, sau khi ông chủ nhìn thấy cô, lập tức sửa biểu ngữ quảng cáo thành: - Bà chủ cũng chạy rồi, ông chủ đã độc thân, mỹ nữ rảnh không?

Lưu Anh Nam chưa từng được tiếp thu nhiều ánh mắt chú ý như vậy, cảm giác như ngôi sao lớn ra sân vậy, có điều so với ngôi sao còn ác hơn, trong mắt mọi người khi nhìn thấy ngôi sao thì chỉ có sự cuồng nhiệt và si mê, mà ánh mắt nhìn về phía hai người thì lại là hâm mộ ghen tị đan xen.

Con đường dành cho người đi bộ ở khu trung tâm không dài cũng không ngắn, tầm khoảng 400m, hai bên là cửa hàng, ở giữa là hàng rong, người qua lại như mắc cửi, dòng người như thủy triều. Không cần nhìn mặt, chỉ nhìn cặp đùi siêu đẹp của Hồng Hà kia đã hấp dẫn không ít dê xồm vụng trộm tới gần. Không cần sờ, cảm nhận trong cự ly gần cũng rất tốt, thậm chí còn có người dùng điện thoại lén lút chụp ảnh.

Thực ra bản thân Hồng Hà tốt xấu gì cũng là MC của kênh tin tức chuyên đề, tuy chỉ có lúc làm chuyên đề mới lên ống kính, nhưng dầu gì cũng xem là người nổi tiếng. Có điều người bây giờ ra ngoài dạo phố, đại đa số đều không xem thời sự, hơn nữa có chân đẹp có thể ngắm, ai còn để ý có là người nổi tiếng hay không chứ.

Chỉ có điều Cửu Thế Sửu Nữ càng để ý vẫn là ánh mắt của phụ nữ. Nhất là những ánh mắt đố kỵ kia khiến cô hưởng thụ nhất. Cô giống như một con thiên nga kiêu hãnh đi trên con đường người chen chúc nhau, nhưng khí tràng vô cùng mạnh mẽ, những nơi đi tới mọi người đều chủ động nhường ra một con đường nhỏ, đưa mắt tiễn cô đi qua.

Chỉ với cặp chân tuyệt thế này của Hồng Hà đã áp đảo vô số tất đen tất da, quần đùi váy ngắn. Ai nấy đều có một đôi chân, nhưng chênh lệch giữa chân và chân quá lớn. Nhất là chân của phụ nữ, không phải thon mà đi tất đen thì nhất định rất đẹp, da không trắng, hai chân thon thì nhất định sẽ đẹp.

Tốt nhất cứ như Hồng Hà vậy, nhìn tổng thể hai chân nhỏ gọn thon dài, nhưng cẳng chân mượt mà, đầu gối trơn bóng, đùi khép chặt lại không có vẻ thô to, khi đi đương nhiên sẽ chia thành góc 45 độ, người không động mà quần động, quả thực chính là hoàn mỹ. - Này, chị Hai, cô thích ngắm đồ gì thì ngắm đi, bằng không cứ đi như vậy, có vẻ hơi khoe khoang đó. –Lưu Anh Nam thấp giọng nhắc nhở.

- Khoe thì khoe, tôi chính là muốn cảm thụ cảm giác làm mỹ nữ, hưởng thụ những ánh mắt hâm mộ đố kỵ này. – Cô nàng vô cùng đắc ý nói.

- Được, khoe thì khoe, nhưng chỉ có mỗi con đường này, chung quy không thể đi tới đi lui chứ. –Lưu Anh Nam thực sự chịu không nổi. Đi một vòng là khoe khoang, đi hai vòng có khả năng là chọn đồ, nhưng đi ba vòng, có chút cảm giác như khoe hàng. - Được rồi, không đi thì không đi. Dù sao cũng sắp buổi trưa rồi, tôi biết gần đây có một tiệm cơm rất nhiều người, hơn nữa… -Nói tới đây, trong mắt cô lấp lóe hung quang đáng sợ, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng: - Biết đâu còn có thể chạm mặt vài người bạn tốt của tôi nữa!

Lưu Anh Nam biết rằng, oán niệm tràn ngập cõi lòng của cô đều bắt nguồn từ người bên cạnh, chỉ có người quen thân mới châm chọc kỳ thị. Người có xấu hơn nữa, đi mãi trên đường cũng không có người đi ngang qua nói bạn xấu. Giống như bây giờ, Hồng Hà có thể nói là đẹp mê hồn, hấp dẫn không ít ánh mắt của dê xồm nhưng tương tự cũng không có ai tới tán tỉnh. Tư tưởng hàm súc, kín tiếng ở nước ta đã ăn sâu tận gốc rễ rồi.

Hay gây thương tổn cho người đều là người hiểu rõ bạn, quen thuộc với bạn.

Rất hiển nhiên, vài "người bạn" cô nói trong miệng chắc chắn là người gây tổn thương cho cô sâu sắc nhất. Tìm được nguồn cơn là phương pháp hóa giải oán niệm tốt nhất.

Đây là một tiệm ăn nhanh rất lớn, cung ứng hai loại thức ăn nhanh Đông Tây kết hợp như: cơm hộp, hamburger, pizza, khách ăn khá nhiều. Trên con đường cho người đi bộ đông đúc này, tiệm ăn nhanh là được hoan nghênh nhất.

Vừa vào cửa, ánh mắt Cửu Thế Sửu Nữ lập tức tập trung vào một chỗ ngồi trong góc, quán thức ăn nhanh đều là kiểu bàn ăn bốn chỗ như vậy, bàn này nối liền bàn kia. Mà ở chỗ ngồi đó chỉ có ba cô gái trẻ, chỗ trong cùng bỏ trống.

Ba cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc thời thường. Một cô nghịch điện thoại đắt tiền, một cô cầm gương trang điểm, một cô đang lau túi hàng hiệu của mình, vô cùng phù hợp với đặc điểm của nữ sinh thời nay.

Chính là ba cô gái này khiến ánh mắt Cửu Thế Sửu Nữ thay đổi, ngay cả những ánh mắt hâm mộ của người xung quanh đều không buồn để ý.

- Cô muốn ăn chút gì không? –Lưu Anh Nam vội vàng mở miệg, chỉ e cô nhìn thấy kẻ thù hồi còn sống liền hóa thành lệ quỷ.

May mà cô kịp thời đè nỗi thù hận trong lòng xuống. Song lại kéo Lưu Anh Nam ngồi vào vị trí bên cạnh ba cô gái ở trong góc kia. Sự xuất hiện của cô lập tức dẫn tới sự chú ý của ba cô gái, dung mạo đẹp mê hồn ấy có sức sát thương tương đồng với cả nam và nữ.

Ba cô gái chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, vẫn là học sinh, dùng hàng hiệu vụng trộm yêu sớm cũng chả sao, nhưng bảo họ ăn mặc gợi cảm như thế họ cũng không dám, huống hồ tuổi còn nhỏ, dáng người chưa phát triển đầy đủ.

Tâm lý so kè của thanh niên là nặng nhất. Song đối mặt với thực lực tuyệt đối họ cũng không thể làm gì nổi. Giống như ba cô gái ở trước mặt, hoàn toàn không thể so sánh với Hồng Hà. Lúc nãy trong quán ăn còn có dê xồm nhìn trộm bọn họ, nhưng bây giờ ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Hồng Hà, điều này khiến Cửu Thế Sửu Nữ ngẩng cao đầu, cảm giác hãnh diện thật là tốt.

Cuối cùng ba cô nữ sinh chịu không nổi, bĩu môi đứng dậy đi mua cơm. Lưu Anh Nam thấp giọng hỏi:

- Ba cô gái ấy là bạn học của cô à?

- Không chỉ là bạn học, còn là bạn tốt nhất của em. –Cửu Thế Sửu Nữ cười lạnh nói:

- Họ bất kể là dạo phố, hẹn hò, gặp bạn trên mạng đều thích dẫn em theo bên người. Ban đầu em còn tưởng họ thật lòng làm bạn với em, sau này em mới phát hiện thì ra họ chỉ muốn em làm nền, dùng sự xấu xí của em làm bật sắc đẹp của họ mà thôi.

Hoa đỏ cũng cần lá xanh phối trí, giống như Thu Hương đi một mình thì nhan sắc bình thường, nhưng Thu Hương trong sự bao vây của đám gái xấu thì hoàn toàn nổi bật. - Bây giờ cô đã hoàn toàn đè đầu bọn họ rồi. –Lưu Anh Nam ra vẻ không chút lưu tâm nói, chính là vì nhắc nhở cô đừng gia tăng oán niệm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm. - Vẫn chưa đủ. –Cửu Thế Sửu Nữ lạnh lùng nói:

- Em biết hằng ngày họ đều tới đây ăn cơm, là vì có một anh chàng đẹp trai làm công ở gần dây, anh ta ngày nào cũng tới đây ăn cơm, họ đều có hứng thú với anh chàng đẹp trai đó…