Chương 142: Hoảng Sợ

Lăng Vân phát điên, khó khăn lắm mới có cơ hội ở một nơi, có thể hỏi Lưu Anh Nam giải trừ sự hành hạ trong lòng. Chỉ một câu nói mà thôi nhưng hắn lại chẳng nói được câu nào, ngược lại Diệp Tinh từng câu như chửi đổng vậy.

Lưu Anh Nam len lén lấy điện thoại ra muốn ghi lại thanh âm Diệp Tinh mắng chửi. Nếu có cơ hội tốt nhất có thể quay phim lại, sau đó bán cho tạp chí giải trí, đây tuyệt đối là liều thuốc mạnh, tiêu đề Lưu Anh Nam đều nghĩ xong hết: ngôi sao ngọc nữ mở miệng bẩn thỉu, biến thân thành gái dâm đãng muốn "hiếp" chết người!

Càng khiến Lăng Vân rầu rĩ chính là, bây giờ cô nàng không hỏi thì Diệp Tinh cũng không lên tiếng. Lẽ nào con bé này nhìn ra tâm tư của mình, cho rằng Lưu Anh Nam không xứng với mình nên cố ý ngắt lời?

Nhưng Lăng Vân ngoại trừ mặc quần cho Lưu Anh Nam cũng không biểu hiện ra bất kỳ ý cảm mến nào cả. Cô nàng chỉ muốn làm rõ có phải Lưu Anh Nam thích mình hay không. Từ khi Lăng Vân nắm giữ tập đoàn Vân Hải, mỗi ngày một chữ ký đều giá trị hàng chục thậm chí hàng trăm triệu, lại chẳng có người đàn ông nào dùng ánh mắt tán thưởng mỹ nữ để nhìn cô nàng, đa phần ánh mắt nhìn về phía cô nàng giống như nhìn thấy một quả núi vàng hình người vậy.

Điều này khiến Lăng Vân luôn hoài nghi sức hấp dẫn của mình giảm xuống. Nếu so sánh với tiền bạc, phụ nữ quan tâm vĩnh viễn là dung nhan và sức hấp dẫn của mình, Lăng Vân cũng không ngoại lệ. Hơn nữa, trong buổi vũ hội đêm đó, một loạt biểu hiện của Lưu Anh Nam quả thật đã lưu lại cho cô nàng ấn tượng rất sâu sắc, cộng thêm vài lần vô tình vô ý dạo trước, nụ hôn thật thật giả giả và đái bậy dưới gầm bàn trong phòng làm việc… Đủ mọi nhân tố đều khiến cõi lòng Lăng Vân có một cảm xúc nói không rõ. Cho nên cô nàng rất muốn biết bụng dạ của Lưu Anh Nam.

Nhưng từng câu nói của Diệp Tinh khiến cô và Lưu Anh Nam nào còn tâm tư gì nữa. Đương nhiên chủ yếu nhất là cô nàng đã không còn cảm xúc, Lưu Anh Nam không hề chịu bao nhiêu ảnh hưởng. Giống như bây giờ, tên này đang cầm tay mình, vuốt ve một hồi, đều sắp tuột cả da ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Lăng Vân vội vàng rút tay mình về, vẫn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi chút gì đó. Có điều lần này cô nàng đã thông minh hơn, khống chế âm lượng, tận lực không để Diệp Tinh ở trong phòng nghe thấy. Nhưng Diệp Tinh hệt như đang nhìn chằm chặp họ vậy, cô nàng vừa định mở miệng thì thanh âm của Diệp Tinh lại truyền tới: - Cút, cút mau, cút đi mau…

- Đây sẽ không phải nói tôi đấy chứ? –Lưu Anh Nam cũng trừng mắt. Người ta bảo, người nói vô tâm người nghe hữu ý. Bắt đầu từ lúc nãy, nếu chỉ là một câu thì có khả năng là trùng hợp, nhưng một người ở bên ngoài một người ở trong phòng lại có thể đối thoại từng câu một. Đây rõ ràng chính là cố ý, hiện tại càng công khai chửi đổng.

Lưu Anh Nam đứng dậy, nhịn cũng không thể nhịn mãi, sờ tay nhỏ vừa sờ ra chút cảm giác, há có thể để nàng ta quấy nhiễu.

Lăng Vân cũng rầu rĩ. Diệp Tinh là một người rất vui tươi hoạt bát, bình thường luôn hi hi ha ha, đều thân thiết với mọi người. Cho dù quan hệ có nhạt hơn chăng nữa cô nàng cũng có thể tự mình tìm niềm vui, tuyệt đối sẽ không giận dỗi vô cớ, càng sẽ không nói lời bẩn thỉu. Nhưng hôm nay là thế nào?

Nhưng đúng vào lúc này trong phòng bỗng truyền tới tiếng thét sợ hãi, sau đó thậm chí biến thành tiếng hét thảm:

- A, đừng, đừng, cứu tôi với…

Âm thanh thê lương khiến người ta run rẩy thần hồn. Lưu Anh Nam và Lăng Vân đưa mắt nhìn nhau, không dám chậm trễ, vội vàng xông vào. Nhưng vừa vào đến cửa Lăng Vân thoáng cái ngăn Lưu Anh Nam lại, vội nói: - Anh khoan hãy tới, nhỡ đâu cô ấy đang gọi điện thoại đùa nghịch, hoặc đang dùng máy tính chat webcam với bạn thì sao?

- Thế vì sao tôi không thể vào? –Lưu Anh Nam rầu rĩ, sau đó giật mình hiểu ra:

- À, tôi hiểu rồi. Ngôi sao nữ bây giờ đều thích chat sex!

Bây giờ trên mạng thường xuyên sẽ lộ video chat sex của nữ ngôi sao nào đó trên mạng. Mười năm trước loại tin tức này xem như là scandal, nhưng thời nay nó cùng lắm xem như phụ trợ, là một phương thức sao chép, thậm chí còn bị nhà truyền thông vô lương tâm nào đó tuyên dương thành phong cách sống thoáng, từ đó dẫn đến càng lúc có càng nhiều nữ sinh đi lên con đường "sống thoáng" này.

Hơn nữa tuy ngôi sao thường nói họ cũng là người bình thường, cững trải qua cuộc sống của người bình thường nhưng vẫn có rất nhiều nơi không giống người thường. Giống như Diệp Tinh bây giờ, nếu thật sự là chat webcam thì đó cũng quá sôi động. Nhất định là đang đóng vai nhân vật nào đó, bằng không vì sao lại hô cứu mạng thê thảm như thế chứ? - Cứu, cứu với… -Hai tiếng kêu thảm là chân thật như thế, hệt như thực sự bị người ta dùng dao đâm vậy.

Nhưng nơi đây là tầng 31, trong phòng ngoại trừ họ ra thì không còn ai khác. Cho nên khả năng Diệp Tinh chơi trò đóng vai nhân vật là rất lớn, hoặc cô nàng đang thuộc kịch bản, bởi vì cô nàng là một diễn viên. "Phù phù…" Ngay khi Lăng Vân do dự muốn mở cửa hay không, nếu mở ra mà bên trong là một hình ảnh mát mẻ thì há chẳng phải sẽ tiện nghi cho Lưu Anh Nam? Nhưng đúng vào lúc này, trong phòng bỗng truyền tới một tiếng vang trầm, tiếng kêu thảm kia cũng im bặt.

Lăng Vân không dám chậm trễ nữa, thu lòng dạ hẹp hòi của mình, trực tiếp mở cửa phòng. Quả nhiên trong phòng không hề có hình ảnh mát mẻ, bởi vì bản thân Diệp Tinh chính là mát mẻ.

Lúc này cô nàng nằm ở trên đất, tóc tai bù xù, trên người chỉ mặc một bộ váy ngủ bằng sa mỏng màu hồng nhạt, không có áo ngực, có thể nhìn thấy rõ ràng hai ngọn núi. Lúc nằm thẳng thì trễ xuống tự nhiên, vừa nhìn chính là hàng thật đồ thật. Nên biết rằng, Lưu Anh Nam rất biết phân biệt ngực thật.

Hai hạt nhỏ đứng thẳng ngạo nghễ, vòng eo mảnh khảnh cùng bờ mông đẫy đà kết hợp thành đường cong hình hô lô khoa trương. Dưới quần lụa là một chiếc quần lót nhỏ in hình snoopy đáng yêu, một đôi chân dài tuyệt đẹp đan vào nhau, dùng một tư thế rất mất tự nhiên nằm ở trên đất.

Sau khi thưởng thức đã đời thân thể đẹp không gì sánh bằng, thịt ẩn thịt hiện này, Lưu Anh Nam rốt cuộc dời ánh mắt lên khuôn mặt cô nàng. Mái tóc đen rối bù kia che hơn nửa khuôn mặt, Lăng Vân vội vàng chạy tới ôm cô nàng lên, chỉ thấy sắc mặt cô nàng trắng bệch như tờ giấy, trên trán nhễ nhại mồ hôi, đôi môi xanh tím, mày nhíu chặt, hàm răng cắn chặt. Rõ ràng đang rơi vào hôn mê nhưng hô hấp lại dồn dập một cách lạ thường, hai tay nắm chặt, cảm giác như vừa mới gặp phải một trận ác đấu vậy. - Tiểu Tinh, Tiểu Tinh, em sao thế? Mau tỉnh lại đi. –Lăng Vân cực kỳ sợ hãi, Diệp Tinh là do cô nàng mời tới, thân phận hiển hách, quan hệ giữa hai nhà không hề tầm thường. Nếu Diệp Tinh xảy ra bất trắc, cô nàng không cách nào bàn giao lại được.

Trong từng tiếng hô hoáng thâm tình lại lo lắng của Lăng Vân, Diệp Tinh rốt cuộc từ từ mở mắt ra. Có điều khuôn mặt vẫn trắng bệch, không có một tý huyết sắc nào, đôi mày nhíu chặt vẫn không giãn ra. Vừa mở mắt, cô nàng liền hoảng sợ lăn lê co ro tới góc tường, trong miệng vô ý thức nói: - Đừng, đừng giết tôi, cứu tôi, cứu tôi với!

Lăng Vân vội vàng lao tới ôm chặt cô nàng vào lòng. Lưu Anh Nam tròn mắt nhìn hai ngọn núi nhỏ dưới áo ngủ màu hồng của Diệp Tinh bị đè bẹp. Đây là sự va chạm giữa to lớn và khổng lồ: - Tiểu Tinh, đừng sợ, đừng sợ, là chị đây, chị Vân đây…

- Hả? Chị Vân? Cứu em với chị Vân, mau cứu em, có người muốn giết em…