Chương 9: Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Anh trai nhỏ áo trắng đứng trong phòng bếp cũ kỹ lâu năm không tu sửa tràn đầy dầu mỡ có vẻ như không hợp với phong cảnh lắm, còn tạo ra sự khác biệt rất lớn.

Tiểu Hoa cảm thấy đôi tay này của đại thần không nên cầm dao phay mà nên cầm bút. Cho dù không phải cầm bút... cũng có thể là cầm một thanh kiếm linh tinh gì đó, con dao này thật sự không phù hợp với khí thế của anh.

Tạ Tất An nhìn quanh bốn phía, tìm thấy một số nguyên liệu tươi còn sót lại.

Khi chọn cà rốt và khoai tây, anh lựa chọn cho giấu ngọc khí đang lắc lư của mình lại.

Thấy cô nhóc vẫn đứng ở trên ghế, dùng vẻ mặt ngốc nghếch nhìn anh, anh nhịn không được lại mỉm cười.

“Ra ngoài chờ đi.” Anh giúp cô bé xoa xoa khuôn mặt như mèo con của mình, sau đó nói tiếp: “Anh nấu cơm cho em.”

Anh lại suy nghĩ, con người không có cách nào để vệ sinh thân thể ngoài dùng nước sạch để tẩy rửa.

“Đi rửa tay, rửa mặt đi.” Anh dịu dàng bổ sung một câu.

“... Anh trai nhỏ.”

“Hả?”

“Anh thật sự là tiên nữ tỷ tỷ trong truyện cổ tích sao?”

Tạ Tất An: “...”

Tiểu Hoa thấy nụ cười của đại thần dần dần cứng ngắc lại, vội vàng đẩy cô nhóc ra khỏi phòng bếp.

Nhưng Tiểu Hoa nghe thấy vị đại thần đáng sợ kia ở phía sau hô lên: “Mi, ở lại đây.”

Cả người Tiểu Hoa run lên, cứng ngắc xoay người nhìn khuôn mặt đang tươi cười kia.

“Ừm, mi ở lại đây.”

Ở lại làm gì?

Muốn chiên nó luôn hay sao?!

Tuy rằng không muốn nhưng nó vẫn phải khuất phục dưới thần uy của quỷ thần, cuối cùng nơm nớp lo sợ ở lại.

Tạ Tất An nhìn thấy đôi mắt to tò mò bên ngoài, lại mỉm cười nói: “Đóng cửa lại.”

Tiểu Hoa: “...”

Hu hu hu.

Bữa cơm này, Phạm Tiểu Lộc ăn như hổ đói, nước mắt lưng tròng.

Thơm quá! Hình như cô nhóc chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!

“Hu hu, trước kia Tiểu Lộc đã nghĩ.” Miệng cô nhóc nhét đầy thức ăn, mơ hồ không rõ khóc đến nghẹn ngào: “Nếu như mẹ Tiểu Lộc còn sống, có thể sẽ đối xử tốt với Tiểu Lộc như anh trai nhỏ không?”

Tiểu Hoa: “...”

Mẹ - Tạ Tất An - nam: “...”

Anh dùng ngón trỏ lạnh lẽo điểm lên miệng cô nhóc: “Ăn cơm đàng hoàng.”

Dường như sợ cô nhóc hiểu lầm gì đó, anh lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Sẽ bị sặc.”

Thân thể con người rất yếu ớt, mỗi năm trong sổ sinh tử không biết có bao nhiêu con người nhỏ bé bị nghẹn thức ăn, ngay cả người lớn cũng vậy.

Kiểu chết này thật sự là quá cay nghiệt!

Tiểu Lộc không nói nữa, cô vùi đầu ăn cơm, một lát sau lại lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh trai nhỏ trước mặt.

Trên đầu anh lúc này không còn đội cái mũ cao cao kia nữa, nửa người của anh dựa vào ghế sô pha, tư thái lười biếng khép hờ hai mắt.

Lúc nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng khóe miệng của anh vẫn luôn nở nụ cười.

Ngón tay màu trắng sứ dừng ở mép sô pha, thon gọn nhẹ nhàng, đẹp như người trong tranh.

“Anh trai nhỏ, không phải anh nói mình phải đi làm hay sao?” Tiểu Lộc hỏi.

“Anh nhờ bạn của mình làm thay rồi.” Anh mở mắt, đôi mắt dịu dàng nhìn cô, sau đó chợt phì cười, vươn tay giúp cô gỡ hạt gạo dính trên mặt xuống.

Thì ra là thế, thì ra là nhờ bạn bè làm giúp anh.

Tiểu Lộc suy nghĩ gật gật đầu, cô chỉ thấy anh trai nhỏ này như người từ cổ đại xuyên đến đây, nhưng lại ưu nhã… lấy ra một cái điện thoại từ sau lưng mình.

Ở đây chỉ có nhà trưởng thôn mới có điện thoại di động.

“Sao vậy?” Anh trai nhỏ nhận điện thoại, cười khanh khách hỏi.