Chương 6: Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Hầu như từ nhỏ tới lớn Tiểu Lộc chưa bao giờ được người khác cõng.

Cô nhóc không có cha, từ khi mới sinh ra đã không gặp được cha của mình.

Khi cô có ký ức thì mẹ của cô đã không còn trên thế giới này rồi!

Tuổi của bà ngoại thì lại lớn, đến khi Tiểu Lộc học đi và hiểu chuyện thì cô nhóc kiên trì muốn tự mình đi đường, chưa bao giờ muốn bà ngoại cõng mình.

Đột nhiên bây giờ có một anh trai nhỏ xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng giúp cô đánh yêu quái xấu xa chạy mất, giúp cô chữa lành vết thương, giờ còn ngồi xổm xuống trước mặt của cô, nói muốn cõng cô.

Tiểu Lộc cảm thấy mũi của mình có chút chua xót.

Thật kỳ quái, tại sao bây giờ không có yêu quái và quỷ xấu xí nào nhảy ra hù dọa cô, nhưng cô lại muốn khóc thế nhỉ?

Cô ngoan ngoãn tiến lên phía trước, học mấy đứa nhỏ có cha trong thôn cõng, ghé vào trên lưng anh trai nhỏ, hai cánh tay nhỏ vòng quanh cổ của anh.

A, nếu không phải vừa rồi anh trai nhỏ giúp cô đánh yêu quái chạy đi, bây giờ chắc chắn cô sẽ ngay cả một cánh tay cũng không còn.

Mái tóc dài của anh trai nhỏ xuyên qua gò má của cô, mềm mại lại lạnh như băng.

Tiểu Lộc nhớ tới khung ảnh trong phòng, mẹ trong khung ảnh cũng có mái tóc dài như vậy.

Nếu như mẹ còn sống, cũng sẽ giống như cha mẹ của mấy bạn nhỏ có cha mẹ trong thôn, nhẹ nhàng cõng cô như vậy sao?

Cô dán gò má trên lưng anh trai nhỏ rồi cọ cọ vài cái, sau đó nói một tiếng: “Mẹ…”

Tạ Tất An: “...”

Dường như anh cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn một bên cười một bên bất đắc dĩ lắc đầu.

“Anh trai nhỏ, anh biết nhà của em ở đâu không?”

“Biết.”

“Anh trai nhỏ, vì sao anh lại đánh đuổi yêu quái cứu em? Bởi vì gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?”

“Không phải.” Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Bởi vì em rất giống một người bạn của anh.”

“Rất giống sao?”

“Ánh mắt rất giống.” Anh lại cười: “Anh không biết bạn của anh khi còn bé sẽ trông như thế nào!”

“A, chỉ có mắt rất giống thôi sao?!”

“Vậy anh trai nhỏ, anh cũng có thể nhìn thấy những yêu ma quỷ quái kia sao?”

“Ừ, có thể.”

Tiểu Lộc ở trên lưng Tạ Tất An nhìn quanh bốn phía, muốn chỉ cho anh mấy con yêu quái để xác nhận lại một chút, kết quả phát hiện dọc theo đường đi đều không thấy bất cứ thứ gì.

A, thật kỳ quái, bình thường ít nhiều cũng sẽ nhìn thấy mấy con mà!

Tiểu Lộc cũng không biết những yêu ma quỷ quái kia là bị tôn đại thần bây giờ đang cõng cô dọa chạy.

Cô cũng không biết anh trai nhỏ luôn cười và có khí chất ôn hòa này lại còn đáng sợ hơn đại yêu quái vừa rồi gấp ngàn vạn lần.

Tạ Tất An đi tới trước cửa của một căn nhà cũ, một người giấy từ từ bay tới trước mặt.

Không sai, đó là một người giấy cao không quá nửa người bình thường, như một tờ giấy phẳng, mặc áo quần được phối màu kỳ quái, hai má nó trắng bệch, ánh mắt đen kịt, dáng vẻ quá kỳ lạ khiến người ta xem nhẹ ngũ quan của nó, cũng nhìn không rõ giới tính, không biết nó là nam hay nữ.

Nếu quả thật có người nhìn thấy một tờ giấy bay tới bay lui như vậy, nói không chừng có thể sợ tới mức té ngã tại chỗ.

Tiểu Lộc không bị dọa té ngã tại chỗ, dường như cô nhóc đã bị dọa thành quen, chỉ là khi nhìn thấy người giấy bay tới gần mình, cô nhóc mới run rẩy rụt người nép sau lưng anh trai nhỏ.

“Tiểu Hoa là... bạn của bà ngoại.” Tiểu Lộc cẩn thận giới thiệu: “Không phải đồ xấu xa, không cần đánh nó.”