Chương 4: Tạ Tất An (3)

Đứng trước mặt cô là một anh trai nhỏ cầm một ‘Lá cờ’ kỳ quái trên tay, mặc quần áo kỳ quái, dù kỳ quái nhưng lại rất đẹp mắt.

Đầu của anh trai nhỏ rất cao, tóc rất dài, mặc một thân áo trắng mà cô chỉ có thể nhìn thấy ở trong phim truyền hình, còn đội một cái mũ trắng thật cao, trên mũ viết bốn chữ. Ừm… cô chỉ có thể biết được chữ ‘một’, còn lại mấy chữ khác thì cô không biết.

Anh trai nhỏ đang nhìn cô rồi nở nụ cười.

“... Anh trai nhỏ, yêu quái xấu xí vừa rồi kia đâu?!” Tiểu Lộc vừa dứt lời, lại phát hiện ra mình đang hỏi một câu ngu ngốc, vội vàng sửa miệng hỏi: “Anh trai nhỏ! Là anh đánh yêu quái xấu xa chạy đi rồi sao!”

Anh trai nhỏ cười mà không nói, ôn hòa nhìn cô, sau đó chậm rãi gật đầu.

Không phải đánh chạy, mà là một kích nhẹ nhàng khiến nó hồn phi phách tán, tan thành mây khói.

Nhưng mà loại chuyện này không nên để cho cô nhóc trước mặt mình nghe được.

“Oa!” Trong mắt Tiểu Lộc phảng phất lóe lên ánh sao, khóe mắt còn mang theo nước mắt chưa lau khô, cô nhóc ngơ ngác nhìn thanh niên trước mặt, thật lòng thật ý khích lệ nói: “Anh trai nhỏ! Anh thật lợi hại! Đại yêu quái đáng sợ như vậy mà anh cũng có thể đánh cho nó chạy mất!”

Anh trai nhỏ dáng dấp rất đẹp trai này cúi người xuống, không nói một lời nhìn cô, yên tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô nửa ngày nhưng không mở miệng nói chuyện.

Nhưng mà Tiểu Lộc không cảm thấy anh kỳ quái chút nào.

Đối với một cô nhóc ở độ tuổi này mà nói, anh trai nhỏ này trong lúc cô đang bị quái vật truy đuổi gào khóc ôm đầu chạy tán loạn thì bỗng nhiên đứng ra giúp cô đuổi quái vật đi quả thật chính là một đại anh hùng cái thế độc nhất vô nhị!

Anh trai nhỏ lại vươn bàn tay lạnh lẽo vừa rồi ra, run rẩy để lơ lửng ở trên đầu cô nhóc, dường như muốn sờ đầu cô, nhưng lại chậm chạp không hạ tay xuống.

A!

Tại sao?

Rõ ràng bây giờ anh trai nhỏ này đang nở nụ cười nhìn cô, nhưng cô lại có thể cảm giác được ánh mắt của đối phương nhìn cô… Giống như rất khổ sở.

“Em là Phạm Tiểu Lộc.” Cô nhóc giơ bàn tay bé nhỏ lên cầm lấy bàn tay đang lơ lửng trên đầu mình của anh.

Tay anh quá lạnh!

Tiểu Lộc muốn dùng bàn tay còn nóng hổi do chạy nhanh của mình để bàn tay lạnh lẽo của anh trai nhỏ này cũng có thể ấm áp hơn một chút. Cô nhóc nắm chặt tay anh trai nhỏ, sau đó lại lên tiếng hỏi: “Anh trai nhỏ, anh là ai vậy?”

Anh trai nhỏ nhìn cô, trầm mặc rất lâu rất lâu, lâu đến mức Tiểu Lộc cảm thấy mình có thể không nhận được câu trả lời từ người này.

“... Tạ Tất An.” Anh trai nhỏ bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng nắm lại bàn tay nhỏ bé ấm áp trong tay, nhẹ giọng trả lời cô.

“Anh là Tạ Tất An.”

Tạ Tất An!

Cái tên này cũng thật dễ nghe nha~

Tuy rằng không biết hàm nghĩa trong tên của anh trai nhỏ là gì, nhưng Tiểu Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm đọc nhẩm trong miệng mấy lần, cô cảm thấy cái tên này thật dễ đọc.

“Anh trai nhỏ, tên của anh thật dễ nghe.” Tiểu Lộc ngẩng đầu, nắm tay anh, vẻ mặt nghiêm túc khích lệ nói.

Thiếu niên tự xưng Tạ Tất An vẫn cười ôn hòa nhìn cô.

“Tên của Tiểu Lộc cũng rất dễ nghe.” Anh nói.

Dường như từ một giây khi gặp mặt cô, nụ cười của anh chưa hề dừng lại chút nào.

“So với mấy cái tên Lý Nhị Cẩu, Vương Ma Đản thì tên của anh dễ nghe hơn nhiều.” Tiểu Lộc lại thật lòng thật dạ tiếp tục khích lệ.